Vô Tình vẻ mặt mệt mỏi ở cửa. Vân Mạt thấy cửa phòng mở, vội vàng trong, "Thế nào ?"
Nàng hỏi là tình hình của cả Tuân Triệt và Túc Nguyệt.
Lúc Vân Mạt hỏi, Tuân Thư cũng vẻ mặt căng thẳng chằm chằm Vô Tình.
Vô Tình để họ nhà, , "Nối xương thành công, chân của Tuân Triệt ." Vừa , nhàn nhạt liếc Tuân Thư một cái, "Thời gian chăm sóc cho , đợi vết thương của lành , luyện tập vài là thể bình thường. Còn Túc Nguyệt, tính mạng lo."
Hắn liếc Túc Nguyệt, chỉ thể dùng bốn chữ đó để hình dung.
Nghe xong lời của Vô Tình, Tuân Thư lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
Túc Nguyệt đột nhiên tỉnh , từ từ mở mắt, ánh mắt liếc về phía Vân Mạt, "Vân cô nương, cầu, cầu..."
Nàng miễn cưỡng động đôi môi tái nhợt như tờ giấy, đau đến nửa ngày một câu chỉnh.
Vân Mạt hiệu, ngăn nàng tiếp, "Cô cầu xin , mang cô rời khỏi Tuân phủ."
Túc Nguyệt chớp chớp mắt, tỏ ý Vân Mạt đoán trúng ý của , đó hít một , với Vân Mạt: " ... ..."
"Cô để A Triệt thấy bộ dạng của cô, để tự trách, áy náy, ?" Túc Nguyệt từng chữ khó nhọc, như dao, Vân Mạt theo lời mở đầu của nàng, suy ngẫm một chút, dứt khoát nàng.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
"Vâng." Túc Nguyệt miễn cưỡng gật đầu.
Vân Mạt thấy nàng nhẹ nhàng gật đầu, liền trả lời: "Nếu đây là lựa chọn của cô, thể giúp cô."
"Vân cô nương, ... quyết định ." Túc Nguyệt cố nén cơn đau tột cùng, ánh mắt chắc chắn chằm chằm Vân Mạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-nguoi-vo-bi-bo-roi-lam-giau/chuong-812.html.]
"Được ." Vân Mạt từ trong ánh mắt nàng ý chí quyết, liền thêm gì nữa.
Tuân Thư liếc lớp băng gạc dày quấn chân Túc Nguyệt, hốc mắt cay xè, "Túc Nguyệt, cô như , nếu công tử , mà chịu nổi."
"Vậy thì, ... hãy giữ bí mật giúp ." Túc Nguyệt mỉm trả lời, chỉ là vì cơn đau dữ dội ở đầu gối, khiến nàng khi , mày cũng nhăn đến thể kẹp c.h.ế.t con muỗi, "Tuân... Thư, ... một lá thư, ở... trong tủ quần áo phòng , đợi... đợi chân công tử khỏi , hãy... hãy đưa cho công tử xem."
"Được." Tuân Thư nhẹ nhàng đáp, bộ dạng đau đớn của Túc Nguyệt, đau lòng đến mức nước mắt lưng tròng, "Cô yên tâm, sẽ đưa cho công tử xem."
"Cảm... ơn." Túc Nguyệt chằm chằm Tuân Thư, khóe miệng cong lên một chút, "Sau , công tử... đành phiền một chăm sóc."
"Yên tâm, nhất định sẽ chăm sóc công tử cho ." Tuân Thư lau khóe mắt.
Túc Nguyệt dặn dò Tuân Thư một vài việc, Vân Mạt lúc mới sai Vô Tình mang nàng cùng về Dương Tước Thôn.
Đưa Túc Nguyệt về Dương Tước Thôn cũng , Vô Tình chăm sóc, ít nhất vết thương chân sẽ trở nên tồi tệ hơn.
Xe ngựa chầm chậm chạy nền tuyết. Vân Mạt để Túc Nguyệt tấm da cừu trong xe, bên cạnh, thỉnh thoảng giúp nàng lau mồ hôi lạnh trán.
"Vân cô nương, cảm... ơn cô." Túc Nguyệt cảm nhận sự chăm sóc chu đáo của Vân Mạt, trong lòng chút áy náy, "Trước , là ghen tị... công tử đối xử với cô như , cho nên..."
"Cho nên, cô mới ghen." Vân Mạt thấy biểu cảm nhăn nhó của nàng, như thể đau đớn lắm, liền đùa để đánh lạc hướng, "Yên tâm , con gái ghen là chuyện bình thường, sẽ cô ."
"... bây giờ ngay cả cơ hội... để ghen cũng ." Vân Mạt đánh lạc hướng Túc Nguyệt, nhưng cô gái nhỏ một lòng một , đau đến c.h.ế.t cũng nhớ đến Tuân Triệt.
"Túc Nguyệt, cô bao giờ hối hận ? Cô hết lòng vì A Triệt, nhận chút hồi đáp nào?" Vân Mạt nhàn nhạt hỏi, "Cô yêu sâu đậm đến tận xương tủy, mà chỉ coi cô là em gái, cô thấy đáng ?"
"Vân cô nương, ... đối với công tử, đáng , chỉ yêu... yêu." Túc Nguyệt hít một , hốc mắt ươn ướt, "Dù nhận chút hồi đáp nào, ... cũng cam tâm tình nguyện vì công tử... hy sinh tất cả."