Vân Mạt bảo Lâm Canh chuẩn bữa sáng, để ba ăn một nồi lẩu nóng hổi, sưởi ấm xong mới : “Đại đương gia, nhị đương gia, tam đương gia, nhờ các vị cùng đến Hải Vực, các vị chứ?”
“Biết.” Ba đồng thanh trả lời.
Vân Mạt ánh mắt đảo qua ba , tiếp: “Ngoài thành Hải Vực là rừng Mê Vụ, mà rừng Mê Vụ gọi là rừng quỷ. Mấy năm nay, Hải Vực hết lớp đến lớp khác, nhưng một ai sống sót trở về. Những điều , các vị đều chứ?”
Nàng những điều là thử lòng can đảm của ba em họ Cao. Phàm là ba một chút lùi bước, nàng sẽ để họ theo. Bởi vì chỉ ý chí kiên định mới thể đối đầu với rừng Mê Vụ.
“Chẳng chỉ là rừng Mê Vụ thôi , gì đáng sợ.” Lời Vân Mạt dứt, Cao Kiến Báo vỗ vỗ n.g.ự.c , vẻ mặt sợ hãi.
Cao Kiến Hùng mày cũng nhíu một chút. “Vân cô nương, mấy năm nay ba em chúng sóng to gió lớn gì cũng gặp qua , gì sợ.”
Cao Kiến Báo, Cao Kiến Hùng đều sợ, Cao Kiến Hổ càng thể sợ.
“Vân cô nương, rừng Mê Vụ tuy đáng sợ, nhưng ba em chúng cũng dạng .”
Vân Mạt đối với biểu hiện của ba hài lòng. Thu dọn một phen, chuẩn xong quần áo, ngân lượng, thuốc men và các vật dụng khác, cả đoàn từ thôn Dương Tước xuất phát.
Đại Yến, kinh đô Biện.
Yến Li trở Nhiếp Chính Vương phủ, thư bồ câu từ huyện Tỉ Quy truyền đến.
“Vương gia, phu nhân và tiểu công tử về phía Hải Vực.” Ngây Thơ đưa thư bồ câu cho Yến Li xem.
Dù là Yến Li, khi thấy thư bồ câu, sắc mặt cũng biến đổi. “Lập tức sắp xếp một đội ẩn vệ, ngày đêm kiêm trình, đuổi theo phu nhân và tiểu công tử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-nguoi-vo-bi-bo-roi-lam-giau/chuong-655.html.]
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Ngây Thơ thấy sắc mặt Yến Li khác, thần kinh căng thẳng, : “Vương gia, cần chặn phu nhân và tiểu công tử ạ?”
Yến Li nghĩ nghĩ, khẽ xua tay. “Không cần, cứ để các ẩn vệ âm thầm bảo vệ là . Có tình hình quan trọng, kịp thời thông báo cho bổn vương.”
Tính cách của Vân Mạt, ông . Một khi quyết định việc gì sẽ dễ dàng đổi. Nếu nàng xông pha, náo loạn, ông sẽ ủng hộ nàng, để nàng xông pha cho đủ, náo loạn cho đủ.
Bên phía Vân Mạt, đoàn một ngày đường, đến Ngọc Thành.
Ngọc Thành là một huyện thành nhỏ ở biên thùy của Đại Yến, lớn tương đương huyện Tỉ Quy. Thành trì nhỏ sở dĩ tên là Ngọc Thành chính là vì nơi đây tục lệ đổ thạch (đánh cược đá quý) thịnh hành, tập trung các con bạc từ khắp các quốc gia đến. Ngọc Thành cũng là nơi sản sinh nhiều bảo ngọc, lượng đá quý chỉ Hải Vực.
Đi một ngày đường, đến Ngọc Thành, Vân Mạt bảo Vô Niệm tìm một khách điếm để nghỉ chân, chuẩn nghỉ ngơi thật một đêm, ngày mai tiếp tục lên đường.
Ở khách điếm dùng xong bữa tối, thoải mái ngâm trong bồn nước ấm, Vân Mạt qua cửa sổ phòng khách ngoài, đường phố đèn hoa rực rỡ, một khung cảnh phồn hoa. Mặc dù Ngọc Thành chỉ lớn bằng huyện Tỉ Quy nhưng phồn hoa hơn nhiều.
Nàng đang cửa sổ ngẩn , Vân Hiểu Đồng ôm Bạc đến. “Mẹ, con ngoài chơi.” Vừa , bé ngẩng đầu, vẻ mặt mong đợi Vân Mạt.
Vân Mạt thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ, , lúc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mong đợi của , tiểu đậu đinh ở trong xe ngựa cả ngày, chút gò bó. Vừa lúc, mới ăn tối xong, nàng cũng ngoài dạo một chút cho tiêu cơm.
Hai con dắt tay khỏi phòng, gọi cả Vô Tâm, Vô Niệm cùng ngoài khách điếm. Còn ba em Cao Kiến Hổ thì ở khách điếm trông hành lý.
Chợ đêm ở huyện Ngọc phát đạt, mặc dù là buổi tối nhưng đường phố sáng trưng một mảng, các gánh hàng rong nhiều. Vân Mạt dẫn Vân Hiểu Đồng dạo, mua cho vài món đồ chơi nhỏ địa phương. Đi tới lui, mấy liền đến con đường đổ thạch.
Vân Hiểu Đồng ngoài một cửa hàng đổ thạch, thấy một đám đang vây quanh một tảng đá xem, trong lòng tò mò.
“Mẹ, chúng cũng xem .” Vừa , kéo tay Vân Mạt về phía cửa hàng đó.