Auuuu, sói còn nhiều tiếp tục lùi về phía . Vân Mạt đạp nền tuyết nhuốm m.á.u sói, từng bước một ép sát , ngưng khí, một nữa ngưng tụ vô thanh kiếm ảo. Huyễn Kiếm nhắm những con sói còn , bay vụt ngoài.
Phập! Tiếng m.á.u sói phun , đến nửa phút, những con sói còn bộ nàng c.h.é.m g.i.ế.c nền tuyết. Tiếng sói tru cuối cùng cũng ngừng , tiểu sơn thôn khôi phục sự yên tĩnh c.h.ế.t chóc, trong khí là mùi m.á.u tanh nồng đậm.
Vân Mạt g.i.ế.c xong tốp sói cuối cùng, mềm nhũn, mắt tối sầm, ngã xuống nền tuyết.
Vừa nàng cưỡng ép vận khí, đột phá tầng thứ hai của Tiên Nguyên Thiên Quyết, thực cơ thể mệt mỏi. Vì để diệt trừ bầy sói đói , nàng mới kiên trì đến bây giờ.
“Mẹ...”
“Phu nhân...”
“Đồng Đồng nương...”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Vân Hiểu Đồng, Vô Tâm, Vô Niệm, Trần thị thấy Vân Mạt ngã xuống nền tuyết, đồng thời kinh hô, vội vàng chạy tới.
Vô Tâm đỡ Vân Mạt dậy khỏi nền tuyết, Vô Niệm nắm lấy một bàn tay của Vân Mạt, bắt mạch cho nàng.
Vân Hiểu Đồng căng thẳng mặt mày, vẻ mặt sốt ruột: “Cô Vô Niệm, ... con thế nào ?” Cậu cố nén, nước mắt mới rơi xuống.
Vô Niệm bắt mạch cho Vân Mạt, cảm nhận mạch đập của nàng mạnh mẽ hữu lực, lúc mới thở phào nhẹ nhõm, ngước lên, với Vân Hiểu Đồng: “Yên tâm tiểu công tử, phu nhân , chỉ là mệt quá thôi.”
Trần thị một bên Vân Mạt , cũng thở phào nhẹ nhõm. Giờ phút , trong lòng cô tự trách thôi. Nếu cô tin lời Tô Thải Liên, thành kiến với Đồng Đồng nương, cũng sẽ xảy chuyện như . Đồng Đồng nương liều mạng cứu cô , như , thể là như Tô Thải Liên .
“Hai vị cô nương, bên ngoài trời giá rét, chúng mau đỡ Đồng Đồng nương trong thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-nguoi-vo-bi-bo-roi-lam-giau/chuong-615.html.]
Vô Tâm, Vô Niệm gật đầu, Trần thị cùng các cô một đạo, đỡ Vân Mạt trở về tòa nhà.
Sợ vẫn còn sói lọt lưới, Điền Song Hỉ phân phó dân làng giữ chặt cổng lớn và cửa , hừng đông phép rời khỏi Vân Trạch.
Trong phòng Vân Mạt, Vô Tâm, Vô Niệm cho nàng một bộ quần áo sạch sẽ, đỡ nàng lên giường, dùng chăn bông ấm áp đắp cho nàng.
Trước giường vây đầy , Vân Hiểu Đồng, Vô Tâm, Vô Niệm, Thu Nguyệt, Mã Chi Liên, Hạ Cửu Nương, Trần Kim Xảo đều ở đó.
“Mẹ, sói đều g.i.ế.c c.h.ế.t , an tâm ngủ .” Vân Hiểu Đồng ở đầu giường, hai tay nắm lấy một bàn tay của Vân Mạt, giúp nàng sưởi ấm.
Trần thị giường, cắn môi, cúi đầu, áy náy khôn nguôi.
Vô Tâm, Vô Niệm, Thu Nguyệt, Mã Chi Liên, Hạ Cửu Nương sợ phiền Vân Mạt nghỉ ngơi, cũng trách mắng cô một câu, trong lòng cô càng thêm áy náy.
Vân Mạt quá mệt mỏi, ngủ một giấc hơn hai canh giờ, đến nửa đêm về sáng mới tỉnh .
Nàng mở mắt , đảo mắt qua, thấy giường vây đầy , ai nấy đều vẻ mặt căng thẳng chằm chằm nàng.
“Mẹ, tỉnh .” Vân Hiểu Đồng thấy nàng tỉnh , dang hai tay ôm chầm lấy nàng.
Vân Mạt hồn trở , nhớ cảnh tượng kinh tâm động phách đó, lập tức sa sầm mặt, kéo Vân Hiểu Đồng khỏi lòng . “Vân Hiểu Đồng, bảo con ở trong sân ngoài ? Ai cho con tự ý chạy ngoài? Con mà chuyện gì, bảo ?”
Nhớ cảnh tượng kinh tâm động phách đó, Vân Mạt trong lòng vẫn còn sợ hãi, sắc mặt Vân Hiểu Đồng cũng nghiêm túc từng . “Con lớn , cánh cứng , đến lời của cũng coi như gió thoảng bên tai, ?”
“Mẹ, con sai .” Vân Hiểu Đồng cảm nhận cơn giận của Vân Mạt, cúi đầu.
“... nhưng mà, con trai thật sự lo lắng cho .”