“Vâng.” Vân Mạt gật đầu. “Chỉ dựa việc hái rau dại núi, thể đáp ứng nhu cầu hàng ngày của Văn Hương Lâu. Nếu biến sản vật núi rừng thành cây trồng tại nhà, vấn đề sẽ giải quyết dễ dàng. Văn Hương Lâu cần nhiều, sẽ trồng nhiều. Tuân công tử, ngài thấy thế nào?”
“Ý kiến .” Tuân Triệt cân nhắc . “Chỉ là, thế nào để trồng rau dại núi rừng, Vân cô nương ?”
Cây hương xuân ưa ấm, chịu ẩm, hoa dâm bụt chịu hạn, cằn cỗi, đều là những loại cây dễ trồng. Muốn trồng tại nhà, là việc khó.
Nghe Tuân Triệt , Vân Mạt mặt lộ một nụ nhẹ, trong lúc lơ đãng, đáy mắt toát một tia tự tin.
“Chuyện nguồn cung, Tuân công tử cần lo lắng, thế nào để trồng rau dại, sẽ tự lo liệu. , trồng rau dại với lượng lớn là một việc tốn nhiều công sức, đảm bảo việc hợp tác với Văn Hương Lâu sai sót gì, mới dám mạnh dạn . Điểm , hy vọng Tuân công tử thể thông cảm.”
“Đó là tự nhiên.” Tuân Triệt ngầm đồng ý.
Vẻ tự tin trong mắt Vân Mạt tan, cô tiếp tục : “Nói miệng bằng chứng, giấy trắng mực đen chứng. Tuân công tử, nếu nỗi lo về , chúng cần lập một bản hợp đồng.”
Tuân Triệt mở miệng, Tuân Thư nhíu chặt mày, khuôn mặt tuấn tú vẻ tức giận. “Văn Hương Lâu mỗi ngày kiếm bạc như nước, công tử nhà cũng là tiếng tăm ở huyện Tỉ Quy, chẳng lẽ còn lừa gạt một cô gái thôn quê như cô ?”
Túc Nguyệt một bên lạnh mặt, ánh mắt dừng Vân Mạt, cũng tỏ vẻ vô cùng bất mãn. Công tử là thế nào, phận cao quý, nho nhã lễ độ, ở kinh đô bao nhiêu tiểu thư khuê các vắt óc suy nghĩ tiếp cận cũng cơ hội. Không ngờ, vị Vân cô nương điều như , dám lập hợp đồng với công tử.
“Vân cô nương, chuyện công tử nhà hứa, tự nhiên là một lời đáng giá ngàn vàng.”
Vân Mạt vẫn duy trì nụ nhạt, để ý đến hai Túc Nguyệt, Tuân Thư, chỉ về phía Tuân Triệt.
Tuân Triệt liếc mắt qua Túc Nguyệt, Tuân Thư, khuôn mặt ôn hòa mà giận mà uy.
“Thuộc hạ nhiều lời, xin công tử thứ tội.” Túc Nguyệt, Tuân Thư trong lòng run lên, đồng thời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-nguoi-vo-bi-bo-roi-lam-giau/chuong-59.html.]
Công tử dung mạo tuyệt thế, giọng ấm áp, đều cho rằng ngài tính tình , dễ gần. Thực , chỉ họ , đối với thích, công tử thậm chí lười biếng đến mức thèm một cái.
Thấy Túc Nguyệt, Tuân Thư cúi đầu, Tuân Triệt mới nhạt giọng phân phó: “Tuân Thư, lấy bút mực đến đây.”
“Vâng, thưa công tử.” Tuân Thư dám thêm gì nữa, ngoan ngoãn lấy bút mực.
Lập xong hợp đồng, Vân Mạt và Tuân Triệt mỗi giữ một bản. Sang năm mùa xuân, việc cung cấp hoa dâm bụt, chồi xuân cho Văn Hương Lâu coi như bàn xong. Về phần lợi nhuận, Vân Mạt chia hai thành.
Vân Mạt uống một chén , gấp hợp đồng cất lòng, Tuân Triệt nhàn nhạt : “Tuân công tử còn chuyện gì khác ? Nếu , xin cáo từ.”
“Xin Vân cô nương đợi một lát.” Thấy Vân Mạt vội vã rời , Tuân Triệt vội vàng . Nói xong, phân phó Túc Nguyệt: “Túc Nguyệt, lấy tấm gấm tô châu trong tủ đây.”
“Vâng, thưa công tử.”
Túc Nguyệt đáp lời, nhanh bưng một tấm gấm tô châu lấp lánh đến mặt Tuân Triệt.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Tuân Triệt lấy tay áo che miệng, khẽ ho hai tiếng, với Vân Mạt: “Vân cô nương, hôm nay phiền cô xuống bếp nấu canh cho tại hạ, tấm gấm tô châu xem như là một chút lễ mọn của tại hạ.”
Vân Mạt liếc tấm gấm, màu sắc tươi , lấp lánh, cho dù cô hiểu về lụa là, cũng tấm gấm là hàng thượng phẩm. Nhìn , da dẻ ngăm đen, thô ráp, cả ngày tiếp xúc với đất đỏ, nếu nhận lấy tấm gấm , mặc cô, chẳng khác nào lông phượng hoàng khoác lên quạ đen, vô cùng khôi hài, hài hòa.
Nếu tấm gấm đối với cô tác dụng, cho dù nhận lấy, cũng chỉ thể mang cầm đồ, còn bằng để Tuân Triệt nợ cô một ân tình. Có ân tình, dễ việc, ?
“Tuân công tử, tấm lòng của ngài xin nhận. Chẳng qua chỉ là nấu một bữa cơm, ngài cần cảm tạ sâu sắc như . Tấm gấm tô châu thật sự… hợp với lắm.”
Vân Mạt từ chối thẳng thắn như , khiến Túc Nguyệt, Tuân Thư chút kinh ngạc. Đặc biệt là Tuân Thư, cô chằm chằm như quái vật. Tấm gấm tô châu là hàng thượng phẩm trong các loại lụa, ít nhất cũng đáng giá mấy chục lạng bạc. Vị Vân cô nương hàng, là thật sự thấy tiền mà sáng mắt?