Hừ, chỉ cần Yến Li điểm yếu, thì sẽ dễ đối phó...
Bên phía Kiến An thành, Cơ Hoành nhận thư của Cơ Quyền, chuyện Uất Trì Chân, tướng quân trấn giữ Kính Dương quan, gia phong Hộ quốc Đại tướng quân.
Hắn xem xong lá thư trong tay, tức giận đến mức vò nát tờ giấy, cả khuôn mặt đen sạm , hận thể nghiền nát tờ giấy trong tay thành bột.
Đáng ghét, đáng ghét đến cực điểm!
Lần để Uất Trì Chân nhặt một món hời lớn như . Sớm Uất Trì Chân sẽ tham gia cứu tế ở huyện Thanh Hà, trực tiếp cho nạn dân ở huyện Thanh Hà Kiến An thành, mở kho lương của Kiến An thành để cứu tế .
Vốn nghĩ rằng, mặc kệ nạn dân, để bọn họ bạo động gây chút rắc rối cho tiểu hoàng đế và Nhiếp Chính Vương Yến Li, ngờ cuối cùng trộm gà thành còn mất nắm gạo.
Còn đứa con gái ruồng bỏ của Xương Bình Hầu phủ nữa, nếu con đàn bà đó xen việc khác, tình hình thiên tai ở huyện Thanh Hà thể khống chế nhanh như . Con đàn bà phá hỏng chuyện của , lắm...
Cơ Hoành dùng sức siết chặt tay, đốt ngón tay kêu răng rắc, con ngươi ánh lên vẻ độc ác...
Thoáng chốc là cuối thu.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Huyện Tỉ Quy vốn là nơi biên thùy của Đại Yến, cuối thu ở đây chẳng khác gì mùa đông khắc nghiệt.
Sáng sớm, một lớp sương mỏng phủ những mái ngói, Vân Hiểu Đồng cuộn tròn trong chăn như một chú heo con.
Vân Mạt lo con trai học lạnh, liền lấy chiếc áo bông chuẩn từ , lôi bé khỏi chăn, bọc thành một cục bông tròn vo.
“Con trai ngoan, còn lạnh ?” Vân Mạt giường, chính cũng lạnh đến run cầm cập.
Vân Hiểu Đồng thấy run rẩy, khẽ nhíu mày: “Mẹ, con lạnh, là lạnh đó, mau mặc thêm áo khoác .” Cậu bé dùng sức đẩy Vân Mạt, giục nàng mặc thêm quần áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-nguoi-vo-bi-bo-roi-lam-giau/chuong-563.html.]
Tiết trời quỷ quái lạnh thấu xương, Vân Mạt run lên mấy cái, vội lời Vân Hiểu Đồng, tủ lấy một chiếc áo khoác viền lông mặc .
“Mẹ, mặc bộ đồ thật.” Vân Hiểu Đồng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên Vân Mạt.
Chiếc áo khoác Vân Mạt đang mặc cổ áo viền lông cáo trắng muốt, tôn lên làn da trắng như tuyết, trong veo mịn màng của nàng. Dù là áo bông mùa đông dày cộm nhưng đường cắt may khéo, vặn phác họa nên những đường cong quyến rũ của Vân Mạt. Bộ quần áo mặc nàng, quả thật lời nào tả xiết.
“Con trai, con đang khen quần áo , là khen ?” Vân Mạt sửa vạt váy, tủm tỉm đến bên cạnh Vân Hiểu Đồng.
Vân Hiểu Đồng vẻ ông cụ non, chắp một tay lưng, : “Đều cả. Con trai của trai thế , dĩ nhiên cũng kém.”
Từ “ trai”, bé học từ Vân Mạt.
Kể từ gọi Tuân Triệt là “thúc thúc xinh ”, Vân Mạt dạy rằng, con trai trông ưa thì dùng từ “ trai” để miêu tả.
“...” Vân Mạt cảm thấy con trai chỉ phúc hắc mà còn chút tự luyến, tính cách giống y đúc gã đàn ông phúc hắc Yến Li .
Đối với việc tiểu đậu đinh ngày càng giống Yến Li, Vân Mạt nghĩ nghĩ , quy cho câu “gần mực thì đen, gần đèn thì rạng”.
Hai con dậy rửa mặt xong liền đến phòng ăn dùng bữa sáng.
“Phu nhân, tiểu công tử, hôm nay trời lạnh, món lẩu cá cho hai .” Tại phòng ăn, Lâm Canh đang bận rộn sắp xếp bát đũa.
Món là do Vân Mạt dạy ông . Sau vài thực hành, hương vị ông còn ngon hơn và chuẩn vị hơn cả Vân Mạt, trực tiếp khiến thầy là nàng hổ thẹn.
Trên bàn ăn đặt một bếp than, bếp là một chiếc nồi nhỏ, trong nồi hầm thịt cá thơm nức. Trong nồi còn thêm mấy miếng đậu phụ, đậu phụ và thịt cá ninh cùng , sôi sùng sục, trông vô cùng hấp dẫn.
Vân Hiểu Đồng hít một , thèm đến nuốt nước bọt.
“Mẹ, cô Vô Tâm, cô Vô Niệm, ông Lâm, chúng ăn cơm thôi.”