Vân Mạt mở to hai mắt, chăm chú lên bàn, mắt là đủ loại món ăn, điểm tâm, trái cây rực rỡ muôn màu, liền : “Hai cô bé đó nấu cơm , những thứ là ai ?”
Yến Li múc một bát cháo, đưa qua. “Biết nàng sáng nay cơm , đặc biệt dặn họ từ huyện thành mời một đầu bếp về.”
Vân Mạt bưng bát cháo, khóe miệng giật giật hai cái. “Nhiếp Chính Vương đại nhân, thật là thần cơ diệu toán.”
“Phu nhân, thần cơ diệu toán, mà là tin tưởng năng lực của chính .” Yến Li thấy Vân Mạt chỉ ăn cháo, cầm đũa gắp thức ăn cho nàng.
“…” Vân Mạt chút cạn lời, húp sùm sụp bát cháo trong tay, giả vờ thấy.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Ngâm trong bồn tắm hoa xong, ăn sáng xong, Vân Mạt cảm thấy tinh thần hơn nhiều, liền lấy sổ sách , chuẩn đối chiếu một chút. Để thầu đất của Triệu gia trang cần một khoản tiền. May mà bên Văn Hương Lâu sắp đến kỳ kết toán, tiền bạc trong tay chắc là thể xoay xở .
Yến Li bên cạnh nàng, nhàn nhã thưởng , thỉnh thoảng liếc Vân Mạt, thấy nàng đang chăm chú sổ sách bàn, liền nhàn nhạt hỏi: “Thiếu tiền ? Nếu thiếu tiền, sẽ bảo Ngây Thơ chuẩn .”
“Nhiếp Chính Vương đại nhân, tiền.” Vân Mạt ngẩng đầu, về phía Yến Li. “, dựa năng lực của chính để giàu. Chàng mà giúp , sẽ thể cảm nhận niềm vui trong đó.”
Niềm vui của ăn chính là ở chỗ ngừng phấn đấu, ngừng khắc phục khó khăn, thử thách chính . Nếu quá trình phấn đấu thì sẽ mất niềm vui. Hơn nữa, ở bên cạnh Yến Li, nàng tự mạnh mẽ lên, để thể tỏa sáng, thể nóng bỏng, đủ để cùng sóng vai, chứ chỉ một phụ nữ nhỏ bé lưng .
Yến Li hiểu tính cách của Vân Mạt, nàng tính tình kiên cường, liền nhạt, : “Nàng thích thì cứ theo ý nàng. Chỉ là, đừng quá cố sức, đừng quá vất vả. Chúng là vợ chồng, nàng khó khăn, tìm mặt giải quyết là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
“Ừm.” Vân Mạt gật đầu, cảm thấy trong lòng ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-nguoi-vo-bi-bo-roi-lam-giau/chuong-458.html.]
Có một đàn ông mạnh mẽ như che chở , quan tâm , thực cũng .
“Phu nhân, một đàn ông tên Triệu Tứ tìm ngài, sắp xếp cho ông chờ ở phòng ạ.” Trong phòng, hai đang tình tứ thì Vô Niệm gõ cửa, giọng truyền .
“Được, gặp ông ngay.” Vân Mạt vội vàng thu hồi tầm mắt khỏi Yến Li, trả lời vọng cửa.
Triệu Tứ tìm nàng, nhất định là chuyện liên quan đến việc thầu đất ở Triệu gia trang.
Vân Mạt thu dọn sổ sách, chào Yến Li một tiếng vội vàng phòng gặp ông.
Trong phòng , Triệu Tứ ghế, chút gò bó bất an. Trên bàn bày điểm tâm, nước, ông một thứ cũng dám động .
“Triệu thôn trưởng, phiền ông tự một chuyến.” Vân Mạt bước phòng , ánh mắt chuyển sang Triệu Tứ, nhạt.
Triệu Tứ thấy tiếng, ngẩng đầu lên, thấy Vân Mạt mỉm , cơ thể gò bó của ông thả lỏng một chút.
“Vân cô nương, thống kê xong đất đai của Triệu gia trang .”
Vân Mạt mỉm đến vị trí bên Triệu Tứ xuống, nhàn nhạt : “Triệu thôn trưởng, cần vội, ông uống một ngụm , chúng hãy bàn chuyện chính sự .”
Nàng thấy miệng Triệu Tứ chút khô nứt, mà nước bên cạnh ông hề động đến.
Triệu Tứ đội nắng đến thôn Dương Tước, quả thực chút khát nước. Vừa , ông ngửi thấy bàn, hương thơm ngát mũi, cảm thấy là ngon nên dám uống. Lúc , Vân Mạt bảo ông uống, ông mới , bưng bát bàn lên, ừng ực ừng ực, đầy nửa phút uống cạn cả bát .