“Mẫu , mẫu …”
Vân Hiểu Đồng bật nức nở, nước mắt lã chã rơi xuống sàn nhà.
Thấy con kéo , giãy giụa, Vân Mạt cắn chặt răng, nhẫn tâm mặt , nữa.
May là khách khứa nhiều, chỉ một lát , Vô Niệm và Vô Kỵ hộ tống đến căn phòng an nhất. Vô Niệm ở bảo vệ, còn Vô Kỵ nhanh chóng dùng khinh công trở chính sảnh.
Tại chính sảnh, Vân Mạt chặn vài mũi tên, đầu thì thấy Tuân Triệt vẫn còn ở đó.
“A Triệt, vẫn phòng?” Tình thế lúc nãy quá cấp bách, cô thật sự để ý rằng Tuân Triệt hề rời .
Trong lúc hai chuyện, một mũi tên bay tới. Tuân Triệt giơ chiếc quạt xếp trong tay lên, nhẹ nhàng vung một cái, một luồng khí vô hình đánh , hất văng mũi tên . “Trong lúc nguy cấp thế , thể bỏ mặc .”
“Yên tâm, dù chân tàn phế, thể , nhưng cũng là kẻ trói gà chặt.”
Lời , Vân Mạt tin.
Chiêu thức Tuân Triệt lộ chứng minh điều đó.
“Vân nhi, cẩn thận!” Một mũi tên bay về phía Vân Mạt. Vân Dạ kinh hãi, vươn cánh tay dài ôm lấy eo cô, thực hiện một cú xoay mắt, vặn né mũi tên.
Mũi tên bay tới ngày càng nhiều, thời gian để thêm gì nữa. Vân Mạt bình tĩnh trở , liếc Túc Nguyệt một cái, ngắn gọn: “Túc Nguyệt, bảo vệ công tử nhà cô.”
“Yên tâm, ở đây, công tử sẽ .” Túc Nguyệt đỡ tên trả lời Vân Mạt.
“Nhiếp Chính Vương điện hạ, chúc mừng đại hôn.” Sau một trận mưa tên, một giọng trầm hùng đầy nội lực truyền .
“Chỉ tiếc là, Sáu Sát và đám ảnh vệ của Nhiếp Chính Vương phủ đều ở đây. Hôm nay, e là ngươi hưởng động phòng hoa chúc, tân hôn ngọt ngào .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-nguoi-vo-bi-bo-roi-lam-giau/chuong-410.html.]
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nhiếp Chính Vương điện hạ…
Nghe năm chữ , Vân Mạt, Tuân Triệt và Túc Nguyệt đồng thời chằm chằm Vân Dạ. Đặc biệt là Vân Mạt, nhưng tình hình nguy cấp, cô hỏi một lời nào.
Mưa tên tạm dừng, Vân Mạt, Vân Dạ, Tuân Triệt và những khác bước sân.
Vân Mạt nhướng mày lên, chỉ thấy trong sân nhà đầy những hắc y nhân với động tác nhất loạt. Hai kẻ cầm đầu, một cô nhận , chính là Huyện thái gia của huyện Tỉ Quy, Viên Bất Cần.
“Vương gia, tên khốn đang là con ch.ó săn bên cạnh Cơ Quyền, tên là Triệu Trình.” Vô Kỵ lạnh mặt, liếc Triệu Trình.
Chuyện Cơ phủ và Cơ Thái hậu cấu kết mưu đồ đoạt giang sơn Đại Yến, Vô Kỵ và Vô Niệm kể cho Vân Dạ . Cả vụ tiền giả, Vân Dạ cũng ít nhiều.
“Triệu Trình, ngươi dám ngang nhiên đến ám sát bản vương như , lá gan cũng lớn thật đấy.” Vân Dạ lạnh lùng Triệu Trình, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ lạnh khát máu.
Dù mất trí nhớ, khí chất vương giả ăn sâu xương tủy của vẫn hề suy giảm.
Vân Dạ lạnh, Triệu Trình cũng lạnh đáp trả: “Yến Li, ngươi doạ ai thế? Giờ đây, Sáu Sát chỉ hai bên cạnh ngươi, ảnh vệ của Nhiếp Chính Vương phủ thì thấy một mống nào. Chỉ với mấy các ngươi, mọc cánh cũng khó thoát.”
“Mọc cánh khó thoát, hừ.” Vân Dạ hừ lạnh, “Ngươi cứ thử xem, xem đám thuộc hạ thùng cơm túi rượu của ngươi bắt bản vương .”
Hai bên đang giằng co, đúng lúc …
“Ai Sáu Sát chúng ở đây? Triệu Trình, lão già lén lút, mưu phản thượng loạn , mắt chó của ngươi mù ?” Lời Vân Dạ dứt, một giọng đầy từ tính vang lên. Ngay đó, vút một tiếng, ba nam một nữ từ trời giáng xuống, như thần tiên hạ phàm, xuất hiện giữa sân.
“Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin Vương gia thứ tội.” Bốn đồng loạt ôm quyền, quỳ một gối mặt Vân Dạ.
Vân Dạ về sự tồn tại của Sáu Sát trong phủ Nhiếp Chính Vương. Ánh mắt sắc lạnh của lướt qua bốn , khẽ phất tay: “Đứng lên .”
Ngây Thơ, Vô Tình, Vô Tâm, Vô Bền Lòng dậy, bốn như một bức tường sắt vững chắc che chắn mặt Vân Dạ và Vân Mạt.
Ngây Thơ nhướng mày, chằm chằm Triệu Trình, khóe môi cong lên một nụ tà mị: “Ảnh vệ của Nhiếp Chính Vương phủ, ?”