“Dậy cả , mau rửa mặt ăn sáng. Ăn xong, Không Cố Kỵ đưa Đồng Đồng học ở huyện, còn Vân Dạ và Vô Niệm thì theo xuống đất trồng cây.” Vân Mạt xong bữa sáng, bưng từ bếp , đúng lúc thấy Không Cố Kỵ đang ngáp ngắn ngáp dài trong sân, còn Vô Niệm thì đang ở bên giếng giúp tiểu đậu đinh múc nước rửa mặt.
Không Cố Kỵ hít hít mũi, ngửi thấy mùi bánh rán hành thơm nức, đầu , thấy Vân Mạt đang bưng một đĩa bánh rán vàng ươm từ bếp , “Chủ nhân, bánh thật là mỹ vị nhân gian.”
Anh tới, mắt cứ dán chặt đĩa bánh vàng rụm, thèm đến mức bụng kêu òng ọc.
Vân Mạt thấy bụng kêu, lườm một cái, “Mau rửa mặt , đừng để ghèn rớt bàn.”
“Tuân lệnh.” Không Cố Kỵ toe toét, nhanh về phía giếng.
Anh ở cùng Vân Mạt một thời gian, hiểu con nàng, nên năng hành động cũng thoải mái hơn nhiều so với lúc mới đến. Vì mối quan hệ của Vân Mạt, Nhiếp Chính Vương cao lớn uy vũ của họ cũng trở nên hơn , nên càng gì căng thẳng.
Vân Mạt Không Cố Kỵ rời , trong lòng chút buồn bực.
Tiểu đậu đinh là mua hai hầu về, rõ ràng là mời về hai ông chủ. Nhớ mấy ngày , nàng bảo Vô Niệm nhóm lửa, cô nàng suýt nữa đốt cả cái bếp. Hôm qua, nàng bảo Không Cố Kỵ rửa bát, tên đó suýt nữa vỡ hết bát. May mà nàng phát hiện kịp thời, vãn hồi một ít tổn thất. Giờ đây, khổ nhất là, rõ ràng thuê giúp việc, mà vẫn tự nấu cơm mỗi ngày, đúng là lao lực.
Ăn sáng xong, Vân Mạt tìm bốn cái cuốc, ném hai cái cho Vân Dạ, hai cái còn , và Vô Niệm mỗi một cái.
“Chủ nhân, tại là bốn cái cuốc?” Không Cố Kỵ dắt con ngựa màu mận chín sân, đang chuẩn đưa Vân Hiểu Đồng học.
Vân Mạt hỏi một câu ngớ ngẩn như , nhàn nhạt liếc một cái, : “Trong đó một cái cuốc là chuẩn cho ngươi. Đưa Đồng Đồng đến trường huyện xong, thì mau về trồng cây.”
“Trồng cây, hai chắc là chứ.” Vân Mạt vác cuốc, nhướng mắt Không Cố Kỵ và Vô Niệm.
Không Cố Kỵ cái cuốc trong tay Vân Mạt, tay , cảm thấy cái cuốc thật lạ lẫm. Tay là để cầm kiếm, giờ cầm cuốc, chẳng là đại tài tiểu dụng .
“Cái …” Nghe Vân Mạt hỏi, trả lời chút ấp úng, “Có lẽ là .”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-nguoi-vo-bi-bo-roi-lam-giau/chuong-360.html.]
“Chủ nhân, trồng cây đơn giản hơn nấu cơm rửa bát, chúng học một chút chắc là .” Vô Niệm thì thành thật.
Nghe hai xong, Vân Mạt đưa tay day day trán, cảm thấy đầu đau chết. E rằng, nàng là chủ khổ nhất đời , thuê giúp việc mà chuyện gì cũng tự tay.
Vân Dạ Vân Mạt day trán, bộ dạng chút khó chịu, nhàn nhạt : “Họ trồng cây, thể dạy, dạy cho đến khi nào họ thì thôi.” Vừa , ánh mắt lạnh lùng của lướt qua Không Cố Kỵ và Vô Niệm.
Không Cố Kỵ và Vô Niệm sợ đến tim run lên, , thầm đoán , những ngày sắp tới, cuộc sống của họ sẽ gian khổ.
Vương gia tự dạy họ trồng cây, họ dám học ? Đâu tìm chết.
“Ha ha…” Bị Vương gia uy hiếp, Không Cố Kỵ miễn cưỡng gượng hai tiếng, “Chủ nhân, chỉ là trồng cây thôi , việc đơn giản , chúng chắc chắn .”
“Chủ nhân, sẽ cố gắng hết sức.” Vô Niệm nhướng mày Vân Mạt, trong lòng chút áy náy.
Đến thôn Dương Tước mấy ngày nay, cô và Không Cố Kỵ gần như gì, thậm chí còn để Vương gia tự nấu cơm. Làm cấp mà như , thật là .
Vân Mạt biểu hiện của hai lúc , trong lòng cũng tạm hài lòng.
“Vậy ngươi mau đưa Đồng Đồng đến trường huyện , sớm về sớm, chúng ở ngoài đồng đợi ngươi.” Nàng với Không Cố Kỵ.
Vân Hiểu Đồng thu dọn xong cặp sách từ trong phòng , thấy lời Vân Mạt với Không Cố Kỵ. Đợi Vân Mạt xong, thằng bé đến bên cạnh Không Cố Kỵ, ngẩng đầu .
“A, thúc Không Cố Kỵ, hóa thúc là bận rộn nha. Vậy chúng nhanh lên thôi, con thể lỡ thời gian của thúc quá nhiều, nếu , lòng con sẽ áy náy lắm.”
Phụt! Áy náy.
Không Cố Kỵ thấy cái miệng nhỏ của thằng bé lúc đóng lúc mở, những lời ngây thơ mà tức c.h.ế.t , suýt nữa phun một ngụm máu.
Vân Hiểu Đồng xong, khóe miệng Vân Mạt cũng khẽ giật giật.