Lúc chuyện, cố tình thu vẻ cao ngạo, lạnh lùng thường ngày, đặc biệt là động tác chớp mắt với Vân Mạt, chút thành phần nũng.
Vân Mạt đang đối diện với , thấy động tác chớp mắt của , suýt nữa sốc chết.
Vân Dạ trong lòng nàng vẫn luôn là một khối băng cao ngạo, lạnh lùng, ngờ còn … nũng.
“Mẹ ơi, mau giúp cha chọn quần áo , chúng mua quần áo xong còn mua tò he nữa.” Vân Mạt còn đang ngơ ngác tỉnh táo , đột nhiên, Vân Hiểu Đồng từ lúc nào nắm lấy tay nàng, ngẩng khuôn mặt đáng yêu nàng, trong mắt tràn đầy sự mong đợi.
Mẹ ơi, cha… cha.
Nghe thấy cách xưng hô của nhóc con đối với Vân Dạ, Vân Mạt suýt nữa phun một ngụm máu.
Thằng nhóc thối mỗi ngày ăn cơm nàng nấu, càng ngày càng gây sự , bây giờ còn thiên vị ngoài.
“Mẹ ơi, ơi, là mua tò he cho con mà.” Vân Hiểu Đồng kéo tay Vân Mạt, lắc qua lắc .
Thực , bé đang thầm vui trong lòng. Thúc Dạ đối với , đối với cũng , nếu để thúc Dạ cha của , sẵn lòng chấp nhận. Có thúc Dạ chăm sóc , sẽ đỡ vất vả hơn nhiều, cho nên, bây giờ giúp thúc Dạ một tay.
Vân Mạt con trai bán , tức đến giậm chân. Vân Dạ ngược , trong lòng ngọt ngào như ăn mật, nhướng mày, gửi cho Vân Hiểu Đồng một ánh mắt tán thưởng.
Thằng nhóc, biểu hiện tệ.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Con trai ngoan, đừng giận. Muốn ăn tò he, lát nữa cha mua cho con.” Hắn thuận theo lời Vân Hiểu Đồng xuống, xong, đưa tay một vớt, trực tiếp cõng Vân Hiểu Đồng lên vai.
Vân Mạt chằm chằm một lớn một nhỏ mắt, im lặng một lát, tức giận đến chống nạnh : “Vân Dạ, Vân Hiểu Đồng, hai các ngươi thôi !” Hai đóng vai cha con còn nghiện .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-nguoi-vo-bi-bo-roi-lam-giau/chuong-262.html.]
Vân Dạ thấy nàng chống nạnh, một bộ dạng cọp ăn thịt , cõng Vân Hiểu Đồng lùi một bước, giả vờ vô tội và sợ hãi: “Nương tử, nàng đừng giận, con trai còn nhỏ, hiểu chuyện.”
“Mẹ ơi, đừng giận, tức giận sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc của đấy.” Vân Hiểu Đồng vai Vân Dạ, hai tay ôm đầu Vân Dạ, chớp một đôi mắt long lanh, đáng thương Vân Mạt.
Chưởng quỹ che miệng , mặt đầy vẻ ngưỡng mộ Vân Mạt: “Tiểu nương tử, tướng công và con trai của cô thật thương cô.”
Vân Mạt hít một thật sâu, đánh bại.
“Chưởng quỹ, gói hai bộ áo choàng màu đen .” Nàng đầu , thèm Vân Dạ và Vân Hiểu Đồng nữa, ngay đó đưa tay chỉ hai bộ áo choàng màu đen trong tiệm.
Thực , bước tiệm quần áo , nàng một mắt trúng hai bộ áo choàng màu đen đó, cảm thấy áo choàng màu đen hợp với khí chất cô độc của Vân Dạ, hơn nữa kích cỡ của hai bộ áo choàng cũng vặn với dáng của .
Chưởng quỹ gói áo choàng , đưa tay Vân Mạt: “Tiểu nương tử, mắt của cô thật , hai bộ quần áo hợp với tướng công nhà cô.”
Vân Mạt gượng hai tiếng, tâm trạng chuyện với chưởng quỹ, trực tiếp hỏi giá cả quần áo, một hồi mặc cả, thanh toán tiền, vội vàng rời .
Ra khỏi tiệm trang phục, Vân Mạt xách theo áo choàng mới mua phía , thèm để ý đến Vân Dạ và Vân Hiểu Đồng.
Hai , sắp nàng tức c.h.ế.t , đặc biệt là đứa nhỏ, một giây bán ruột của .
Vân Dạ cõng Vân Hiểu Đồng vội bước theo nàng. Trải qua một màn , trong lòng thầm vui, đến cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn giữ một độ cong nhẹ.
“Thúc Dạ, hình như thật sự giận .”
Giọng của Vân Hiểu Đồng vang lên từ đầu, bé xong, Vân Dạ bước chân dừng một chút, nhàn nhạt : “Vậy chúng nghĩ cách, cho con vui.”
Con ngươi của Vân Hiểu Đồng sáng lên, như thể nghĩ cách gì .