Con hồ ly bạc uy h.i.ế.p của Vân Dạ, sợ đến run , bốn chân quơ loạn trong trung.
Hu hu hu…
Vân Hiểu Đồng thấy con hồ ly , xem mà chút đau lòng. “Mẹ ơi, con hồ ly bạc đáng thương quá, chúng đừng ăn nó, ?”
“Đồng Đồng, con thích con hồ ly bạc ?” Vân Mạt xổm xuống, đưa con hồ ly bạc đến mặt Vân Hiểu Đồng.
“Vâng ạ.” Vân Hiểu Đồng gật đầu thật mạnh. “Mẹ ơi, con thể nuôi nó ?”
Thích thú cưng lông xù là thiên tính của trẻ con. Vân Hiểu Đồng nuôi hồ ly bạc, Vân Mạt tự nhiên sẽ phản đối. Có một con hồ ly bạc cùng nhóc con lớn lên, thực cũng khá , ít nhất nhóc con sẽ cảm thấy cô đơn.
“Đồng Đồng, con thể nuôi con hồ ly , nhưng một điều kiện, con khả năng quản nó, đảm bảo nó sẽ trộm gà trong làng nữa, mới thể đồng ý giao nó cho con. Con ?”
“Con .” Vân Hiểu Đồng chằm chằm con hồ ly một cái, đôi mắt đen láy tràn đầy tự tin.
Vân Mạt thấy bé tự tin tràn đầy, cong môi, vui mừng . “Đồng Đồng, tin con.”
Nàng sở dĩ với Vân Hiểu Đồng những lời , chính là bé hiểu rằng, nuôi con hồ ly bạc , nó chính là trách nhiệm của . Linh hồ phạm , chính là do quản thúc .
Con hồ ly bạc như thể hiểu tiếng , Vân Mạt giao nó cho Vân Hiểu Đồng thú cưng, sẽ thịt, lập tức ngừng nức nở, mắt long lanh chằm chằm Vân Hiểu Đồng, trong đôi mắt hồ ly còn mang theo sự cảm kích.
Vân Hiểu Đồng nhận con hồ ly bạc từ tay Vân Mạt, con hồ ly lập tức cuộn tròn , giống như một em bé, trong lòng Vân Hiểu Đồng, còn thỉnh thoảng vươn chiếc lưỡi mềm mại, nhẹ nhàng l.i.ế.m tay nhỏ của Vân Hiểu Đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-nguoi-vo-bi-bo-roi-lam-giau/chuong-228.html.]
Vân Hiểu Đồng chiếc lưỡi mềm mại của nó l.i.ế.m đến lòng bàn tay ngứa ngáy. “Hồ ly nhỏ, đừng l.i.ế.m nữa, ngứa quá.” Cậu bé vội dời tay , nhẹ nhàng xoa đầu con hồ ly bạc. “Sau , ngươi chính là thú cưng của , đặt tên cho ngươi, ?”
Cậu bé dứt lời, liền thấy con hồ ly bạc gật đầu, ngẩng đầu, dùng một đôi mắt ngấn nước chằm chằm Vân Hiểu Đồng.
“Ủa, con hồ ly hiểu tiếng .” Thu Nguyệt một nữa kinh ngạc, cô chằm chằm con hồ ly bạc, kinh ngạc đến miệng cũng khép .
Hồ ly hiểu tiếng , cô vẫn là đầu tiên thấy.
Vân Hiểu Đồng nghĩ nghĩ, đột nhiên mắt sáng lên, vuốt đầu con hồ ly bạc, vui vẻ : “Hồ ly nhỏ, lông của ngươi màu bạc, gọi là Bạc nhé?”
Ngô ngô…
Con hồ ly bạc ngô ngô hai tiếng, chớp chớp mắt hồ ly, đó gật đầu với Vân Hiểu Đồng, như thể thích cái tên Vân Hiểu Đồng đặt cho nó.
Khụ khụ, Bạc!
Vân Mạt con trai đặt tên cho con hồ ly nhỏ, ho hai tiếng, suýt nữa nước bọt của sặc chết.
Con sư tử vàng nhỏ tên là Hoàng Kim, con hồ ly bạc nhỏ tên là Bạc… Thằng nhóc yêu tiền đến mức nào, đặt tên vàng thì cũng là bạc.
Giải quyết xong chuyện ma quái, bốn cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Thu Nguyệt, cuối cùng cũng đặt viên đá treo lơ lửng trong lòng xuống. May mà chỉ là một trận hú hồn, thật sự ma. Như , Mạt Tử tỷ bỏ một trăm ba mươi lạng mua dinh thự ba gian , thật đúng là quá hời.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Mạt Tử tỷ, trời còn sớm nữa, em về ngủ đây.” Thu Nguyệt ngáp một cái, tùy ý vỗ vai Vân Mạt.