Hai con núi lâu, Vân Hiểu Đồng đột nhiên nghiêng , túm c.h.ặ.t t.a.y áo Vân Mạt, vẻ mặt căng thẳng : “Mẹ ơi, xem, cái gì .” Nói xong, chỉ ngón tay nhỏ về phía một vật đen sì cách đó xa.
Vân Mạt cũng thấy.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Vật đen sì đó đang cuộn tròn thành một cục, im bất động mặt đất. Trên lá cây gần đó còn dính vài vệt máu. Xem , thương thì cũng chết.
“Đồng Đồng, ngoan ngoãn đây, đừng , xem thử.” Vân Mạt nhẹ nhàng vỗ vai Vân Hiểu Đồng.
“Vâng ạ.” Vân Hiểu Đồng gật đầu, mắt chớp về phía .
Vân Mạt xách giỏ tới, tiện tay bẻ một cành cây ven đường, đó dùng cành cây chọc chọc quả cầu lông đen đất. Quả cầu lông vẫn nhúc nhích, vẻ như chết.
“Mẹ ơi, cẩn thận kẻo nó cắn đấy.” Vân Hiểu Đồng một bên , lo lắng đến mức nắm chặt tay.
“Đồng Đồng yên tâm, .” Vân Mạt trả lời. Thấy quả cầu lông vẫn động đậy, cô liền ném cành cây , cúi xuống nhặt nó lên.
Nhặt lên xem kỹ, quả cầu đen là một con chồn nước. Vân Mạt xách đuôi con chồn lên, ước lượng, chà, nặng phết, đặc biệt là hai chân mập chắc, lưng là thịt.
Vân Hiểu Đồng thấy con chồn Vân Mạt xách lên mà động đậy, khuôn mặt nhỏ căng thẳng mới dần giãn . Cậu lon ton chạy đến bên cô, tò mò ngắm nghía: “Mẹ ơi, đây là con gì ạ?”
“Là con chồn nước.” Vân Mạt mỉm , đưa con chồn lên cao một chút, ghé mũi ngửi, mùi hôi, chắc là mới c.h.ế.t lâu, còn tươi. “Đồng Đồng, chúng nhặt của quý .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-nguoi-vo-bi-bo-roi-lam-giau/chuong-13.html.]
Mắt Vân Hiểu Đồng sáng lên, chút phấn khích: “Mẹ ơi, con chồn c.h.ế.t quý lắm ạ?”
“Ừ, quý.” Vân Mạt gật đầu, con chồn béo trong tay, lòng vui như nở hoa. “Đồng Đồng, lát nữa về nhà, sẽ lột da con chồn , hầm thịt cho con ăn. Lần , chúng chỉ thịt ăn, mà còn thể kiếm tiền nữa.” Vừa , cô sờ bộ lông đen bóng của con chồn, tiếp: “Lột bộ da chồn xuống, phơi khô, còn thể mang trấn đổi lấy tiền.”
Nghe da chồn thể đổi tiền, Vân Hiểu Đồng trợn to đôi mắt đen láy, càng thêm phấn khích, bộ dạng ham tiền lộ rõ. “Thật ạ?”
Đổi tiền, và sẽ chịu đói nữa. Có cơm ăn, vết thương đầu mới mau lành.
Vân Mạt thấy dáng vẻ phấn khích của , dịu dàng : “Đương nhiên là thật , lừa Đồng Đồng bao giờ.”
“Tốt quá, ơi, chúng cũng tiền .” Được Vân Mạt khẳng định, nhóc vui mừng nhảy cẫng lên.
Vân Mạt ước lượng con chồn, thấy khá nặng, nếu xách lên núi mang xuống, sẽ tốn sức. Cô liền tìm một bụi cỏ rậm rạp gần đó, giấu con chồn , xuống núi sẽ lấy.
Giấu con chồn xong, hai con tiếp tục sâu núi.
Đi đến lưng chừng núi, sương mù ngày càng dày. Mặt trời mới mọc, nắng sớm xuyên qua lớp sương mù trắng xóa chiếu rừng, tạo nên những vệt sáng lốm đốm mặt đất.
Đến một chỗ bằng phẳng, Vân Mạt dừng , lau mồ hôi cho Vân Hiểu Đồng: “Đồng Đồng, mệt con?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thở hổn hển của nhóc, Vân Mạt thấy lòng đau nhói. Một đứa trẻ năm tuổi, leo núi cao như , nếu ý chí phi thường, cắn răng kiên trì, thì thể .
“Mẹ đừng buồn, buồn con cũng sẽ buồn theo.” Có lẽ là do mẫu tử tương thông, nhóc thể cảm nhận cảm xúc của Vân Mạt. Cậu lắc đầu, mím môi, ngọt ngào với cô: “Con mệt, leo núi cũng vui lắm ạ.”