Tuân Triệt nghĩ, Vân Mạt con, nên tự nhiên cho rằng Vân Dạ là hôn phu của nàng.
“Không cần để ý đến , chỉ là một tên hạ nhân chuyên gánh phân thôi.” Vân Mạt nghiến răng .
Nàng vẫn còn đang giận vì câu “đồ đàn bà ngốc” của Vân Dạ. Hắn chê nàng ngốc, nàng còn chê đấy.
Hạ nhân gánh phân…
Tuân Triệt mà trán vạch mấy đường hắc tuyến. “Khụ khụ… Không ngờ Vân cô nương còn thuê cả hạ nhân.” Khóe miệng giật giật, chút nhưng cảm thấy đường đột, đành nén .
“Chú xinh ơi, chú Dạ là bạn của cháu, đang ở tạm nhà cháu thôi ạ.” Vân Hiểu Đồng cố tình giấu chuyện Vân Mạt cứu Vân Dạ từ hố, giới thiệu với Tuân Triệt.
Vân Hiểu Đồng giới thiệu xong, Vân Dạ sang , khóe miệng cong lên, ánh mắt mang theo vẻ ôn hòa.
Thằng nhóc thối giữ thể diện cho , xem chiếc ghế nhỏ uổng công.
Vân Dạ chằm chằm khuôn mặt non nớt của Vân Hiểu Đồng, càng càng thấy thiết, đến cả trái tim cao ngạo, lạnh lùng của cũng mềm . Hắn sang Vân Mạt, định trách mắng nàng điều gì đó, nhưng nỡ.
Thôi, nàng gì thì cứ để nàng .
“Bất kể ngươi tiếp cận cô với mục đích gì, tóm , tổn thương cô dù chỉ một chút. Ngươi nếu dám cô tổn thương một phân, sẽ trả ngươi một tấc.” Hắn lạnh lùng liếc Tuân Triệt một cái, giọng điệu mang theo lời cảnh cáo rõ ràng. Nói xong, liền rời , để một bóng lưng lạnh lùng cho Tuân Triệt.
“Nàng” mà , tự nhiên là chỉ Vân Mạt.
“… Không vô lễ với công tử nhà !” Túc Nguyệt thấy Tuân Triệt cảnh cáo, tức giận tiến lên một bước, suýt nữa rút kiếm .
Vân Dạ bước dừng, căn bản thèm để Túc Nguyệt mắt.
Tuân Triệt cảm nhận sự tức giận của Túc Nguyệt, liếc nàng một cái. “Túc Nguyệt, lui .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-nguoi-vo-bi-bo-roi-lam-giau/chuong-126.html.]
“Chúng đến khách, đến gây sự.”
“Công tử, đó quá ngông cuồng.” Túc Nguyệt chằm chằm bóng lưng của Vân Dạ, tức giận nghiến răng, vô cùng tình nguyện tra kiếm vỏ.
Ở Đại Yến, dám uy h.i.ế.p công tử nhà cô chỉ đếm đầu ngón tay. Người dám uy h.i.ế.p công tử, thật đáng giận.
“Không .” Tuân Triệt giơ tay, nhẹ nhàng vẫy một cái. “Anh chỉ là quan tâm đến Vân cô nương thôi, ác ý.”
Vân Dạ rời , nhưng những lời của cứ quanh quẩn trong đầu Vân Mạt, mãi tan.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nếu nàng tổn thương một phân, sẽ trả đó một tấc ? Đây là đang quan tâm nàng ?
Đôi mắt Vân Mạt sáng lên, trong lòng ấm áp. Kiếp , nàng cô đơn một , vướng bận. Không ngờ, tái sinh kiếp , một với nàng những lời cảm động như .
Nàng hình như cảm động , đúng, nàng cảm động.
“Vân cô nương.” Giọng ấm áp như ngọc của Tuân Triệt một nữa vang lên.
Vân Mạt chớp chớp mắt, cong môi , thu tâm tư, che giấu hết sự xúc động . “Xin , Tuân công tử, bạn của tính tình chút kỳ quặc, nhưng ác ý với ngài , ngài đừng để trong lòng.”
Làm rõ Vân Dạ là hôn phu của Vân Mạt, Tuân Triệt lập tức cảm thấy sự ngột ngạt trong lòng tan biến, tâm trạng bỗng chốc trở nên quang đãng.
“Vân cô nương cần lo lắng, chuyện tại hạ hề để trong lòng.” Tuân Triệt ôn hòa . “Vân cô nương thể kết giao một bạn tri kỷ như , thật đáng ngưỡng mộ.”
Hai khách sáo vài câu, Vân Mạt liền mời Tuân Triệt nhà.
Vào nhà, Túc Nguyệt đưa bức tranh Thương Tùng Đồ trong tay cho Vân Mạt. “Vân cô nương, đây là một chút tâm ý của công tử nhà , xin hãy nhận lấy.”
Vân Mạt nhận lấy cuộn tranh, mở xem. “Thương Tùng Đồ.” Nàng nhàn nhạt cây tùng cuộn tranh, thần sắc bình thường. “Tuân công tử, ngài khách sáo quá.”