Thân thể Vân Hãn Thành mềm nhũn, sợ đến mức xương cốt mềm oặt, xụi lơ ghế.
Ai cũng sợ chết, ông cũng ngoại lệ. Trước đây, Tô thị và Bích Vân hạ lệnh đánh ông như , ông sợ, là vì ông hai con tiện nhân đó lấy bản đồ, thể nào g.i.ế.c ông …
“Mạt Nhi, con mau cởi trói cho vi phụ!”
Vân Hãn Thành tạm thời dẹp nỗi sợ hãi, bình tĩnh Vân Mạt.
Con tiện nhân Tô thị đó hạ độc Tam Thi Não Hồn Đan cho ông , ông lập tức trở về Hầu phủ, ép nó giao công thức chế độc. Làm như , ông lẽ còn một đường sống.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên mặt Vân Mạt, khiến vẻ mặt nàng trông chút lạnh lùng. Giọng sâu thẳm vang lên: “Phụ , con sẽ thả ngay.”
Vân Hãn Thành tràn đầy hy vọng chờ nàng cởi trói.
Bụp! Dưới ánh mắt mong chờ của Vân Hãn Thành, Vân Mạt giơ tay điểm một cái. Vân Hãn Thành còn kịp phản ứng, Vân Mạt điểm huyệt ngủ, lập tức mất tri giác.
Vô Tâm khó hiểu tại Vân Mạt : “Phu nhân…?”
“Sau lưng Tô thị , chúng tùy tiện đưa Vân Hãn Thành về, chắc chắn sẽ kinh động kẻ bà .” Vân Mạt nhàn nhạt giải thích, hiệu bằng mắt, bảo Vô Tâm cởi dây thừng Vân Hãn Thành.
Vô Tình chằm chằm Vân Hãn Thành đang xụi lơ ghế thái sư, : “Vậy bây giờ? Chúng thể cứ bỏ mặc Vân Hãn Thành ở đây .”
“Ta cách.” Vân Mạt suy nghĩ một lúc, dìu Vân Hãn Thành từ ghế dậy, niệm một khẩu quyết, ném ông Tiên Nguyên Phúc Cảnh.
Vân Mạt dìu Vân Hãn Thành biến mất hư , Vô Tình và Vô Tâm , đều gì.
Chuyện phu nhân cảm thấy thể , họ là thuộc hạ sẽ hỏi đến.
Một phút , Vân Mạt một xuất hiện mặt hai : “Đêm nay còn việc , chúng nhanh chóng rời .”
Xác định tên tiểu đồng áo xanh ở cửa đến hừng đông vẫn tỉnh , ba vận khí nhanh chóng trở Xương Bình Hầu phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-nguoi-vo-bi-bo-roi-lam-giau/chuong-1106.html.]
Trở Kiêm Gia Các, ba hành y, lẻn Bích Trúc Uyển, nơi ở của Vân Hãn Thành giả.
May mà trong Bích Trúc Uyển trồng ít trúc xanh, dù là đêm trăng tròn, ánh sáng trong sân cũng lắm, bóng trúc lờ mờ in mặt đất, tạo sự che chở cho ba Vân Mạt.
Ba cẩn thận lẻn đến phòng ngủ của Vân Hãn Thành giả.
Vút!
Vô Tình cúi , nhặt một nắm sỏi đất, “vút” một tiếng, ném về phía những hầu gác đêm bên ngoài phòng ngủ. Sỏi cắt qua khí, lực đạo nhỏ, tất cả đều ném trúng những hầu đó một cách chính xác sai lệch, khiến họ ngã xuống đất.
Giải quyết xong những hầu gác đêm, ba lắc nhà.
Trong phòng, màn che nửa kín nửa hở, một tia trăng lạnh lẽo chiếu giường. Vân Mạt liếc lên giường, thấy Vân Hãn Thành giả đang ngủ.
“Các… các là ai?” Vân Hãn Thành giả cảm giác giường, liền mở mắt , một con d.a.o găm lạnh buốt kề lên cổ .
Cảm nhận sự lạnh lẽo cổ, sợ đến run rẩy: “Hảo… hảo hán, đừng… đừng g.i.ế.c .”
“Chúng hỏi gì, ngươi trả lời nấy. Nếu , một d.a.o cắt đứt cổ họng ngươi.” Vô Tâm xoay nhẹ con d.a.o trong tay, để lưỡi d.a.o lạnh buốt áp sát cổ Vân Hãn Thành giả hơn.
Vân Hãn Thành giả cứng đờ, sợ đến dám động đậy: “Ta… , hảo hán, đừng… đừng g.i.ế.c .”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Vân Mạt phất tay, hiệu cho Vô Tâm dời con d.a.o một chút, để Vân Hãn Thành giả thở một .
“Tô thị bảo ngươi giả dạng Vân Hãn Thành, mục đích gì?”
“Bà chỉ bảo giả dạng Xương Bình hầu, chứ gì khác với .” Vân Hãn Thành giả kinh hãi.
“Hừm.” Vô Tâm sợ điều giấu giếm, con d.a.o trong tay một nữa áp cổ .
Vân Hãn Thành giả suýt nữa sợ đến tè quần, vẻ mặt đưa đám : “À… đúng , phụ nữ đó hình như đang tìm một tấm bản đồ. Hảo hán, thật sự gì khác, xin tha cho . Ta cũng chỉ là một thư sinh bình thường, vì dung mạo cực giống Xương Bình hầu nên phụ nữ họ Tô mời đến Hầu phủ, bảo giả dạng Xương Bình hầu. Ta nhất thời ma quỷ ám ảnh, ham mê phú quý nên đồng ý.”