Lần mang tên hàng giả đến gặp Vân Mạt, vốn là để dùng phận của Vân Hãn Thành, ép buộc Vân Mạt đến biệt viện ngoại ô. Nào ngờ, tên hàng giả dám ngẩng đầu mặt Vân Mạt, thật tức c.h.ế.t bà .
Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều…
Tô thị vui trở về. Vân Mạt dõi theo bà và Vân Hãn Thành rời khỏi Kiêm Gia Các, đặc biệt, chờ họ xa, nàng chằm chằm bóng lưng của Vân Hãn Thành vài .
“Tâm nhi, Niệm nhi, Vân Hãn Thành là giả, hai điều tra .”
Tên hàng giả mắt cực kỳ giống Vân Hãn Thành, ngay cả thần thái giữa hai hàng lông mày cũng giống đến cực điểm. Nếu lời nào, nàng thật sự phát hiện manh mối.
Tô thị nuôi một tên hàng giả bên , còn Vân Hãn Thành thật thì rõ tung tích. Xem , bà mượn tên hàng giả để khống chế bộ Xương Bình Hầu phủ.
“Vâng.” Vô Tâm và Vô Niệm đồng thanh đáp.
…
Không chỉ đường phố Xương Bình Hầu phủ, vây đầy dân chúng chửi rủa Vân Mạt, mà cửa Nhiếp Chính Vương phủ cũng vây quanh ít dân chúng, chỉ thiếu nước hắt phân lên biển hiệu của phủ.
Bất Hối đem tình hình báo cáo cho Yến Li. Yến Li xong những lời nhục mạ Vân Mạt, trong mắt sát khí như cuồng phong quét qua.
Vút!
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Một cơn gió từ bên Bất Hối cuốn qua, , mắt còn bóng dáng Yến Li.
Yến Li mặt trầm như nước, như một cơn gió lốc, cuốn đến cổng lớn của Nhiếp Chính Vương phủ.
“Nhiếp Chính Vương thiên tuế, ngài là Nhiếp Chính Vương một vạn của Đại Yến, thể cưới một dâm phụ như .”
“Đôi giày rách của Xương Bình Hầu phủ đó, xứng với Nhiếp Chính Vương thiên tuế.”
…
Yến Li bước nhanh đến cổng lớn, thấy những lời . Vài bước xông lên thềm đá cổng, cao, tức giận ngút trời lướt qua đám dân chúng đang vây quanh. Theo hướng tiếng chửi rủa truyền đến, vung chưởng, một luồng khí kình đánh về phía kẻ nhục mạ Vân Mạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-nguoi-vo-bi-bo-roi-lam-giau/chuong-1097.html.]
Phụt!
Kẻ đó phụt một tiếng, há miệng phun máu, ngã giữa đám đông, đương trường tắt thở.
Khí tức ma mị đến nghẹt thở từ trong xương tủy Yến Li tỏa , khiến khí trở nên nặng nề: “Ai còn dám mắng thêm một câu, đây chính là kết cục.”
Ngây Thơ và Bất Hối theo sát Yến Li ngoài, cũng ngăn cản.
Người mà Vương gia đánh chết, thở định, hô hấp mạnh mẽ, căn bản dân chúng bình thường.
Giết một cũng , g.i.ế.c một răn trăm, để cho đám dân chúng khác kích động, vô pháp vô thiên, tụ tập cửa Nhiếp Chính Vương phủ gây sự.
Đám dân chúng còn lòng đầy căm phẫn, giờ phút , sợ đến mức ai nấy đều mặt mày tái mét, trong khoảnh khắc im bặt.
“A, chết!”
Một lúc lâu , trong đám đông mới thốt lên một tiếng kinh hãi.
Yến Li lạnh lùng chằm chằm kẻ một chưởng đánh chết, gương mặt tựa như phủ một lớp băng mỏng, một gợn sóng. Hắn về phía Ngây Thơ bên cạnh, giọng sâu thẳm lệnh: “Nếu nhận xác, thì vứt thẳng bãi tha ma cho sói ăn.”
“…Vâng.” Ngây Thơ sững sờ một chút đáp lời.
Đám dân chúng sợ đến tim gan như nhảy ngoài, còn dám ở cửa Nhiếp Chính Vương phủ nữa, tất cả lập tức giải tán.
“Vương gia, ngài mặt bao nhiêu dân chúng, đánh c.h.ế.t , sợ dân chúng gây sự ?” Ngây Thơ liếc t.h.i t.h.ể mặt đất, trong lòng chút lo lắng.
Chuyện hôm nay rõ ràng là kẻ giật dây. Kẻ lẽ chính là mong vương gia g.i.ế.c mặt đông đảo dân chúng để gây nên sự phẫn nộ.
Điểm Ngây Thơ thể nghĩ đến, Yến Li tự nhiên cũng hiểu rõ. “Bản vương dám giết, thì gì sợ. Đi điều tra xem là ai giở trò.”
Thực , cần điều tra, cũng đoán , chuyện tám chín phần là do nhà họ Cơ giở trò.
“Vâng.” Ngây Thơ lĩnh mệnh .