Mang Theo Không Gian: Người Vợ Bị Bỏ Rơi Làm Giàu - Chương 1092

Cập nhật lúc: 2025-08-23 04:06:16
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

đang lúc lo lắng, thì tiếng cửa sổ “két” một tiếng, một cơn gió thổi mở. Đang định đóng cửa sổ, ngẩng lên thấy một áo đen bịt mặt cửa sổ.

Người áo đen tuy che mặt, nhưng qua ánh mắt, Tô thị nhận .

“Gặp qua… chủ nhân.” Nhận áo đen, Tô thị trong lòng kinh hoàng, sợ đến mức cơ mặt căng cứng, “bịch” một tiếng quỳ xuống mặt .

Chát!

Người áo đen gì, chỉ giơ tay lên tạo một luồng gió, “chát” một tiếng, tát mặt Tô thị. Lực mạnh đến mức trực tiếp hất bà ngã xuống đất.

Tô thị ngã sõng soài mặt đất, một lúc lâu mới bò dậy . Nửa bên mặt đỏ bừng, sưng lên như cái bánh bao, khóe miệng rỉ máu, nhưng dám hé răng nửa lời, chỉ run rẩy liếc áo đen.

Người áo đen cao xuống, dùng ánh mắt khinh miệt như một con kiến, đột nhiên nâng chân lên, hung hăng đá n.g.ự.c bà .

Phụt!

Thân thể Tô thị đá bay , giống như một con diều đứt dây, cuối cùng đập tường, nặng nề rơi xuống đất. “Phụt” một tiếng, bà phun một ngụm m.á.u sàn nhà.

“Phu nhân…” Nha Bích Vân của bà ở bên ngoài thấy động tĩnh, gọi phòng một tiếng.

Người áo đen thấy tiếng Bích Vân, ánh mắt lạnh , chằm chằm Tô thị. Tô thị kinh hãi, ôm lấy lồng n.g.ự.c bỏng rát, vội vàng lệnh ngoài cửa: “Không… chuyện gì, đổ ghế, cần hầu hạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-nguoi-vo-bi-bo-roi-lam-giau/chuong-1092.html.]

“Vâng.” Giọng chút nghi hoặc của Bích Vân truyền . Nghe tiếng bước chân rời , sự lạnh lẽo trong mắt áo đen mới biến mất.

Tô thị ôm lấy lồng n.g.ự.c bỏng rát, vội vàng bò dậy từ mặt đất, quỳ lết đến chân áo đen: “Chủ nhân, sai , cầu ngài cho một cơ hội nữa.”

“Con tiện nhân nhà ngươi, hại Hồng Nhan Các hủy, đáng chết.” Người áo đen xổm xuống, bàn tay mạnh mẽ siết chặt lấy cổ Tô thị trắng nõn, thon dài. “Bóp c.h.ế.t con tiện nhân nhà ngươi một trăm cũng đền nổi một Hồng Nhan Các.”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Toàn áo đen tỏa hàn khí, áo choàng đen sát khí dày đặc bao phủ, giống như một con quỷ câu hồn từ địa ngục bước . Ánh mắt Tô thị như đang một chết. “Rắc” một tiếng, xương khớp kêu giòn tan, chỉ cần dùng sức một chút, cổ của Tô thị sẽ bẻ gãy trong tay .

Tô thị thấy tiếng xương cốt của vang lên, sợ đến hoảng hốt trừng lớn mắt. Không khí thể hít thở ngày càng ít , nàng cảm thấy lồng n.g.ự.c sắp nổ tung, hai chân ngừng đạp mặt đất, những giãy giụa cuối cùng, hai tay dùng hết sức gỡ bàn tay đang siết chặt cổ của áo đen.

Nàng còn chết, chết, thể chết…

“Khụ khụ, chủ… nhân, tra…” Chỉ là, bàn tay của áo đen giống như một cái kìm sắt, gắt gao kẹp lấy cổ nàng. Nàng dùng hết sức lực, nghẹn đến mức khuôn mặt xinh hết xanh tím, mới từ cổ họng nặn mấy chữ.

Người áo đen thấy mấy chữ đó, bàn tay đang siết chặt cổ nàng mới nới lỏng. “Tiện nhân, , tra cái gì? Ngươi mà dám lừa , sẽ kết cục gì, ngươi đấy.”

Tô thị tạm thời lời cảnh cáo của áo đen, cảm giác cổ thả lỏng, thở tử thần tan biến. Thân thể nàng mềm nhũn, liệt đất, hít một thật sâu, cảm giác sống . Lúc mới ngẩng đầu lên, run rẩy áo đen: “Chủ nhân, tra , tay Vân Hãn Thành thể bản đồ di tích Ngọc Hoa Tiên Đảo.”

“Có thể…” Đồng tử áo đen co rút , hài lòng với lời của Tô thị. Sát khí dày đặc lưu chuyển trong mắt , chỉ cần Tô thị sai một lời, chắc chắn sẽ c.h.ế.t nghi ngờ.

Tô thị cảm nhận sát khí ập đến, vội vàng thêm: “Chủ nhân, xin ngài cho thêm chút thời gian, bảo đảm, bảo đảm nhất định sẽ tìm bản đồ.”

Người áo đen ngưng mắt suy nghĩ một lúc, lúc mới thu sát khí dày đặc, lạnh giọng với Tô thị: “Tiện nhân, nhất ngươi tìm bản đồ . Nếu , sẽ cho ngươi c.h.ế.t thảm. Lúc thể cứu ngươi, bây giờ cũng thể g.i.ế.c ngươi.”

Loading...