Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ - SS4 - Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ Xem truyện
Cập nhật lúc: 2025-09-03 13:40:28
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấm thoắt qua kỳ thi mùa xuân, chúng mấy ngày nghỉ ngơi để phu tử chấm bài. Phu tử hiền, bảo:
“Các trò là sĩ tử, ngoài kinh thư học trong sách, cũng cần lúc đem kiến thức áp dụng thực tế, còn rèn luyện thêm sức khỏe. Một kẻ chỉ mãi trong thư viện, nhồi nhét đầy bụng kinh sử mà vận dụng thực tế, khác nào cây non gặp gió bão, gãy đổ chỉ trong chốc lát. Có học mà sức giúp đời giúp , thì tri thức cũng chỉ là trang giấy mục nát trong bụng mà thôi. Vậy nên, thư viện sẽ tổ chức một cuộc chơi mang tên Tìm kho báu, rèn thể xem thử kiến thức các trò ứng dụng .”
Ra khỏi lớp, tình cờ chạm mặt Phó Uyên đường. Hắn liếc sang, khóe môi nhếch lên, nụ chứa đầy thâm ý. Ta thoáng nghi hoặc, nhưng tự nhủ: dẫu cha là quan lớn chăng nữa, thì cũng thể ngang nhiên hại giữa ban ngày. Hơn nữa, hôm còn cùng nhiều khác, vốn quen thuộc núi rừng, nên coi cũng bớt phần lo lắng.
Đến ngày hẹn, lạ , Phó Uyên đến sớm hơn . Cả kỳ vốn quen thói lười nhác, chẳng mấy khi đến lớp đúng giờ, mà hôm nay dậy từ canh năm, quả thật khiến khác nghi hoặc.
Ta thong thả bước đến điểm tập trung, từ xa thấy đó, khoanh tay, khóe mắt ánh lên tia sáng gian tà. Khi gần, chắp tay , giọng nửa như trêu chọc, nửa như ẩn ý gì khác:
“Lưu hôm nay trông khí sắc thật . Hy vọng trong chuyến tìm kho báu , sẽ… tìm nhiều điều ho.”
Ta đối diện thẳng, chẳng thèm vòng vo:
“Đa tạ Phó nhắc nhở. Chỉ mong kết quả tìm kiếm của … cũng giống .”
Nghe , khựng một thoáng, nụ môi cứng đờ, chỉ hừ khẽ một tiếng, gì thêm.
Quản sự giữa bãi đất trống, giọng dõng dạc vang lên:
“Các ngươi cho rõ. Trò chơi hôm nay chia bốn nhóm. Nhóm một hướng đông, nhóm hai hướng tây, nhóm ba hướng nam, nhóm bốn hướng bắc. Trên đường , cây cối đánh dấu. Cứ theo dấu mà , sẽ sợ lạc. Nhóm nào tìm thẻ bài bí ẩn đầu tiên sẽ là đội chiến thắng. Phần thưởng là ba lạng bạc, bằng học phí một kỳ học tại thư viện. Ai bản lĩnh thì cứ việc chứng tỏ.”
Tiếng xôn xao nổi lên, sĩ tử ai nấy đều phấn khích. Sau khi bốc thăm, phân nhóm bốn, còn Phó Uyên nhóm ba. Tiếng trống lệnh vang lên, bốn nhóm chia tỏa rừng, khí thế hừng hực.
Ban đầu, bọn hăng, bàn bạc, thi thoảng còn đùa. khi đến đoạn rừng sâu, bóng cây tối sầm, tiếng côn trùng rả rích, ngoảnh thì thấy ai trong nhóm phía nữa. Nghĩ đồng đội tụt , đầu tìm.
lúc , giữa tán lá rậm rạp, một cái đầu lấp ló, chẳng ai khác, mà chính là Phó Uyên. Ta thoáng cau mày. Rõ ràng hướng nam, lạc đến đây, chính mới là kẻ sai đường?
Ta vội lùi gốc cây, chăm chú quan sát. Chỉ thấy chăm chú một tấm bản đồ, miệng lẩm bẩm:
“Cái tên Lâm Lãng … rốt cuộc đánh dấu đúng chỗ ? Lần mà hỏng nữa, cho một trận trò.”
PMD
Lòng khẽ chấn động, thoáng hiểu chút gì đó. kịp nghĩ kỹ, một quả sung dại bất ngờ rơi từ xuống, rơi ngay bên cạnh, khiến giật bật khỏi chỗ ẩn nấp. lúc , Phó Uyên cũng bước đến gốc cây.
Chỉ một tiếng “rắc” khô khốc chân. Cả mặt đất bỗng trống hoác. Ta và cùng lúc chới với, kéo tuột xuống một cái hố sâu hoắm…
Trong khoảnh khắc chới với, theo bản năng quờ tay, kịp nắm chặt cổ tay . Bàn tay còn vội bấu víu một rễ cây thò từ vách hố. Hai hình treo lơ lửng giữa trung, chỉ cần sơ sẩy một khắc thôi cũng đủ tan xương nát thịt. Trong mắt Phó Uyên lóe lên một tia hoảng loạn pha lẫn khó tin, dường như chẳng thể ngờ chính kẻ mà định hãm hại là giữ mạng lúc .
“Buông… buông …” – lắp bắp, thở dồn dập.
Ta khẽ nhíu mày, gằn giọng:
“Giữ cho chắc.”
Dứt lời, buông rễ cây. Thân thể cả hai theo quán tính trượt xuống, nhờ sức cản mà va đập quá mạnh. Song cổ chân vì lúc nãy cố ghì vách hố mà trẹo, đau nhức âm ỉ.
Đáy hố tối ẩm, sình lầy ngập đến bắp chân, nước lạnh buốt ngấm tận xương tủy. Muỗi vo ve từng đàn như ong vỡ tổ. Chỉ thoáng , đây bẫy thú thông thường mà là trò ác ý sắp đặt sẵn: bùn lầy đặc quánh, nước bẩn tù đọng, tất cả đều nhằm hạ nhục kẻ rơi xuống.
Phó Uyên ướt nhẹp, lấm lem. Trong thoáng chốc, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn ngày thường biến sạch, chỉ còn sự ngượng ngập, bối rối và chút hối hận phảng phất nơi ánh mắt.
Trong hố bẫy tối om, chỉ tiếng nước rỉ rả hòa cùng tiếng muỗi vo ve dày đặc. Cả hai im lặng một lúc lâu, thở nặng nề vang vọng trong gian ẩm lạnh. Rồi Phó Uyên khẽ cất lời, giọng còn run run:
“Vừa … nếu ngươi buông tay, lẽ ngươi thoát. Cần gì kéo theo?”
Ta tựa lưng vách đất, thở dần định, điềm nhiên đáp:
“Nếu khi nãy buông tay, cũng chẳng thể thoát .”
Phó Uyên giật , đôi mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên. Ta tiếp lời, giọng trầm đều:
“Cái rễ … cách miệng hố còn xa lắm. Cho dù kéo ngươi, cũng chẳng thể tự leo lên. Ta bám nó, chỉ là để giảm tốc độ rơi, khỏi gãy xương liệt một chỗ. Còn nắm lấy tay ngươi” khẽ nhạt, “chỉ là tiện tay mà thôi.”
Không cần , cũng hiểu: hố sâu đến thế, nếu rơi thẳng từ xuống, mất nửa cái mạng thì cũng gãy gập tay chân.
Ánh mắt khựng , ngỡ ngàng lúng túng. Trong khoảnh khắc , lớp vỏ ngạo mạn thường ngày bỗng tan biến, chỉ còn một thiếu niên vụng về, như ai bóc trần, chẳng thể giấu dáng vẻ ngang ngược nữa.
Ta vốn quen rừng từ nhỏ, nên khi tham gia chuẩn sẵn một tay nải: d.a.o găm, hỏa châm, ít lương khô, nước uống cùng một chiếc áo mỏng. Phó Uyên ngã ngửa xuống đáy hố, ướt sũng, run rẩy vì lạnh. Lúc rơi xuống, cũng may nhiều cành khô theo rơi cùng, coi như trong họa phúc.
Ta bật hỏa châm nhóm lửa. đất hố sình lầy, lửa bén bao lâu tắt dần, chỉ còn sót chút ấm. vẫn hơn . Ta lục trong tay nải, rút chiếc áo mỏng, đưa sang cho :
“Ngươi mặc . Ta ướt , cần thiết. Lạnh thì đây gần, đống lửa tàn còn chút ấm.”
Hắn sững sờ , một lúc mới khẽ hỏi:
“Ngươi… hận ?”
Ta nhướng mày, đáp gọn:
“Hận thì ? Không hận thì ? Ta là quân tử, chấp tiểu nhân.”
Ánh mắt thoáng sắc lạnh, gằn từng chữ:
“Ý ngươi là là tiểu nhân?”
Ta mỉm thản nhiên:
“Không ?”
Hắn trợ mắt tay, khóe môi giật giật mà thốt lời nào. Khoảng chìm im lặng. Một lát , rốt cuộc vẫn bước gần, theo lời , lặng lẽ khoác áo và bên ánh lửa sắp tàn.
Hắn khẽ hắng giọng, như để phá vỡ sự im lặng:
“Nếu khỏi đây… sẽ bồi thường cho ngươi ít bạc, coi như tiền áo.”
Ta lập tức quắc mắt , khóe môi nhếch lạnh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro/ss4-mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro-xem-truyen.html.]
“Ngươi ngoài tiền … còn gì khác đáng giá ?”
Phó Uyên nghẹn , sắc mặt thoáng chốc tối sầm, như chọc trúng chỗ đau.
Ta thở dài, lẩm bẩm:
“Tiếc là con d.a.o của rơi mất . Nếu còn nó, ít nhất chúng còn thể đào bớt đất để trèo lên.”
Phó Uyên nheo mắt , giọng khàn khàn:
“ nếu dao… ngươi sợ leo lên bỏ mặc ngươi ở đây ?”
Ta thẳng , ánh mắt đầy khinh bỉ:
“Hố ở ngay gần đường đánh dấu, chẳng mấy chốc sẽ qua. Lên lên thì cũng sẽ cứu lên thôi. “Còn ngươi…” – nhếch môi mỉa “lo mà giữ cho , đợt ốm thêm một tuần nữa.”
Hắn cứng họng, nghiến răng hừ một tiếng:
“Hừ… bản công tử dù cũng là trang tử hán, ngươi đừng vội khinh thường .”
Lời dứt, bụng liền réo lên “ục ục” mấy tiếng. Ta phì :
“Trang tử hán… đói bụng ?”
Phó Uyên đỏ mặt cúi đầu, tựa như chút sĩ diện còn sót cũng tan theo tiếng bụng réo. Ta nỡ cảnh , bèn lấy trong tay nải một miếng lương khô, bẻ đôi, đưa cho :
“Này, ăn .”
Hắn sững , nhưng run run đón lấy, ăn ngấu nghiến. Chưa kịp nhai kỹ kêu lên lắp bắp:
“Món gì đây? Mỹ vị như thế … từng nếm qua.”
Ta nhạt:
“Ngươi là công tử nhà giàu, quanh năm sơn hào hải vị. Thứ thì gì trong mâm cơm của ngươi.”
Hắn cắn vài miếng hết nửa, chẳng bao lâu khát nước, lồm cồm định vốc nước đục đáy hố. Ta vội ngăn , quát khẽ:
“Ngươi đúng là công tử bột! Ngoài tiền , chẳng cái gì khôn ngoan cả.”
Ta lôi trong tay nải một ống tre nhỏ, đưa cho :
“Uống , đừng dại mà húp cái thứ nước đục .”
Phó Uyên trố mắt, lắp bắp như gặp kỳ trân dị bảo:
“Ống tre nước? Tay nải của ngươi… thể biến thứ ?”
Ta ngửa mặt thở dài bất lực:
“Nó mà biến thứ thì ở miệng hố từ lâu , chứ còn chôn chân với ngươi .”
Hắn ngẫm nghĩ một hồi, bằng ánh mắt đầy ngờ vực:
“Hay là… ngươi kế hoạch của từ nên mới cố tình chuẩn sẵn?”
Ta bật , trừng mắt liếc :
“Não ngươi bay lên chín tầng mây mới nghĩ cái suy đoán ? Nếu , để một ngươi rơi bẫy. Việc gì nhảy xuống đây khổ cùng ngươi?”
Phó Uyên á khẩu, im re, chỉ còn tiếng muỗi vo ve đáp lời.
Đêm , chúng sát bên , ngửa mặt bầu trời chi chít , cùng mặc cho muỗi đốt, cùng run rẩy trong bùn lạnh. Cảm giác thật khó gọi tên: nửa đau đớn, bất lực, nửa như dòng an yên âm ỉ len lỏi. Ta bỗng thấy chẳng còn là kẻ đối nghịch, mà giống một tiểu ngang ngược, đáng trách nhưng cũng thật đáng thương.
Ta nhặt ít cành khô, đan thành hai cái mũ, một cái đội lên đầu , cái còn đưa cho :
“Không ốm thì đội , sương rừng độc lắm.”
Phó Uyên cầm lấy, khóe môi gượng gạo nhếch lên. Hắn khẽ mặt , như sợ nhận ánh mắt ánh lên vẻ ươn ướt nơi đáy mi.
Giữa rừng sâu hun hút, chăm sóc chẳng khác nào một vị ca ca bất đắc dĩ. Hắn thì nửa giữ lấy vẻ phản kháng, nửa như sợi dây đồng cảm vô hình kéo ghì. Trong khoảnh khắc mong manh , giữa hận thù và tình, một khe nứt lặng lẽ xuất hiện.
Chiều tối, khi điểm danh mới thiếu mất hai . Quản sự hoảng hốt, lập tức phái mấy tốp gia nhân mang theo đuốc tìm. Ánh lửa chập chờn soi khắp núi rừng, tiếng gọi vọng từng hồi, mãi đến nửa đêm mới phát hiện cùng Phó Uyên mắc kẹt trong hố bẫy.
Chúng kéo lên, ai nấy đều thở phào như thoát nạn. Lúc chân đau nhói, vững, lập tức đưa về phủ mời lang y. Lang y bắt mạch, xem qua bảo: may chỉ là khớp chân trật, gân cốt tổn hại. Ông dùng lực xoa nắn, một tiếng “rắc” vang lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng lưng , song cuối cùng cũng yên tâm vì thương tật lâu dài. Chỉ cần tĩnh dưỡng hai tháng là thể bình thường. Từ hôm đó, đành yên giường, suốt hai tháng bước ngoài nửa bước. Thư viện lập tức cuộc điều tra, rõ ai cố tình di chuyển bảng đánh dấu, và vì giữa rừng sâu xuất hiện một cái hố kỳ quái như . Chẳng bao lâu , ngọn ngành sáng tỏ. Thì chính Phó Uyên lén thuê đào sẵn hố bẫy, cho di dời bảng chỉ đường. Kế hoạch ban đầu của là khiến nhóm của tách , để một sập bẫy, chịu cảnh khốn khổ một đêm trong rừng, hôm sẽ phái đến “giải cứu”, coi như dạy một bài học nhớ đời.
Người của khi tất kế hoạch vẽ bản đồ. Đường dẫn tới hố bẫy đánh dấu bằng màu đỏ. Thế nhưng, bản đồ đến tay Lâm Lãng nhầm thành: “đường màu đỏ là đường tránh bẫy”. Lời truyền sai lệch, thành khi Phó Uyên nhận bản đồ, dù trong lòng thoáng chút nghi ngờ, rốt cuộc vẫn tin tưởng.
Kết quả là… chính cũng thẳng hố bẫy mà bày . Vậy nên mới cảnh cả hai cùng ngã xuống, trò đùa ác ý hóa bi kịch.
Còn Phó Uyên, vì chịu rét trong y phục ướt suốt một ngày, về liền ngã bệnh cảm lạnh. Phó gia thế lớn, lập tức mời ngự y đến tận nơi chẩn trị. Nhờ thế, chỉ ba ngày bình phục gần như . Tuy nhiên, chuyện giăng bẫy điều tra rõ ràng, khiến thứ sử đại nhân nổi giận, chinh hạ lệnh gia pháp: đánh ba mươi trượng. Hắn dù ngự y chữa trị, cũng yên trong phủ, dưỡng thương hơn nửa tháng mới gượng dậy nổi.
Sau vụ việc , Thứ sử Phó Khắc đích đến thư viện một chuyến. Trước mặt trưởng thư viện và , ông thành khẩn xin , đồng thời tuyên bố Phó gia sẽ chịu bộ chi phí thuốc thang, lương y. Ngoài , đích ông bồi thường thêm cho năm lượng bạc trắng, còn tự nguyện góp thêm trăm lạng bạc để xây dựng thư viện. Quả thật hổ là nhà quan lớn, phong thái rộng rãi, đáp lễ cũng thật hậu tình. Trưởng thư viện thì cứng mặt, nếp nhăn mặt ông càng sâu, cảm giác như thể kẹp c.h.ế.t ruồi.
Cha nương tin, liền vội vàng lên thư viện thăm. Nương thấy thì nước mắt lã chã, một bên nức nở, nghẹn ngào :
“May mà con , chứ mệnh hệ gì thì sống …”
Cha thì ha hả, an ủi trêu:
“Trang nam tử hán, đại trượng phu, trật cái chân thôi mà, bà lóc như thể nó đ.â.m mấy nhát d.a.o .
“Phì phì phì, đừng gở!”
Nương tức đến đỏ mặt, trừng mắt mắng cha một trận, còn thì chỉ hai cãi vặt lo cho . Trong khoảnh khắc , như thấy cha nương thời trẻ, chọc ghẹo bằng những lời nửa thật nửa đùa. Ta mỉm , bất lực, ấm lòng, trong n.g.ự.c dâng lên một niềm cảm động sâu xa dẫu , vẫn luôn bao bọc trong tình thương cha nương. Từ xa thoáng thấy Phó Uyên đang chúng , ánh mắt phức tạp.