Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 703: Tiền dễ thương lượng

Cập nhật lúc: 2024-12-16 12:23:55
Lượt xem: 10

"..." Tô Mộ Bạch.

Mẹ kiếp, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, Lục Ngôn Ngôn, đồ tiểu quỷ này, cô ta dám tính kế tôi.

Lục Ngôn Ngôn thấy Tô Mộ Bạch nhìn mình không nói gì, bèn đưa tay nghịch móng tay: "Tô Mộ Bạch, tôi nhớ hồi lớp ba, cậu chưa làm xong bài tập hè, lấy bài tập của tôi sửa thành tên cậu, rồi nhét bài tập trống vào cặp của tôi!"

Tô Mộ Bạch nhíu mày, có chuyện này sao? Sao tôi chẳng nhớ gì cả?

"Còn hồi lớp một, cậu còn bắt rắn nước bỏ vào hộp bút của tôi, lần đó làm tôi sợ sốt cả tuần."

"Hồi cấp ba, hội trưởng hội học sinh theo đuổi tôi, cậu lại nói với anh ấy tôi hung dữ, g.i.ế.c người không chớp mắt, đánh người không nương tay, khiến anh ấy thấy tôi là chạy mất dép."

"Hồi đại học..."

Lục Ngôn Ngôn chưa nói hết câu, Tô Mộ Bạch đã ngắt lời: "Lục Ngôn Ngôn, hôm nay cô muốn gì?"

Bên cạnh, mấy cô gái nghe Lục Ngôn Ngôn kể những chuyện xấu xa Tô Mộ Bạch làm, đã cười nghiêng ngả.

Hóa ra, anh ta là loại người như vậy, giống hệt mấy cậu con trai hồi các cô đi học.

Lục Ngôn Ngôn cười đầy ẩn ý: "Muốn gì ư? Dĩ nhiên là muốn cho Tô thiếu gia một bài học."

Nghiêng người về phía trước, Lục Ngôn Ngôn nói thêm: "Tô Mộ Bạch, tôi biết tài khoản ngân hàng của cậu và Lâm Noãn đều bị đóng băng, ngay cả tài khoản của Cao Tiểu Mỹ cũng bị đóng băng, nếu cậu không kiếm ra tiền, lại để Lâm Noãn chi trả, e là cô ấy đến tiền mua sữa cho con trai cũng không có."

"Muốn đấu với tôi sao? Tin hay không tôi có cả trăm cách khiến cậu không sống yên ổn ở thành phố A?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-703-tien-de-thuong-luong.html.]

Tô Mộ Bạch giơ tay vỗ lên trán Lục Ngôn Ngôn: "Cả trăm cách khiến tôi không sống yên ổn ở thành phố A? Lục Ngôn Ngôn, cô xem phim nhiều quá nên hỏng não rồi à?"

tuanh1

Lục Ngôn Ngôn nhíu mày, đưa tay xoa trán, giận dữ dọa: "Tô Mộ Bạch, cậu không tin tôi à? Được, bây giờ tôi gọi cho anh trai tôi nói xấu cậu, xem tôi có tống cổ được cậu khỏi thành phố A không."

Lục Ngôn Ngôn nói xong, liền lấy điện thoại ra.

Liếc cô ta một cái, Tô Mộ Bạch giật lấy điện thoại của Lục Ngôn Ngôn: "Chỉ là làm bảo mẫu cho cô thôi mà? Được, đừng quên lời hứa lúc nãy, lương gấp mười."

"Tiền nong dễ thương lượng." Thấy Tô Mộ Bạch đồng ý, mắt Lục Ngôn Ngôn sáng lên.

Tô Mộ Bạch ném điện thoại lại cho Lục Ngôn Ngôn, rồi lấy điện thoại của mình ra gọi cho công ty, nói có người mời anh ta đi làm chỗ khác, anh ta nghỉ việc.

Đầu dây bên kia, trưởng phòng nhân sự vội vàng nói: "Vâng vâng, chúc mừng Tô thiếu gia tìm được công việc tốt hơn, chúng tôi không dám giữ Tô thiếu gia lại."

Mấy ngày Tô Mộ Bạch lên hot search, công việc của họ bận rộn đến mức nghẹt thở, mọi người đều mong có thể nhờ Tô Mộ Bạch giao đồ ăn cho mình.

Dù vậy, phòng nhân sự cũng không dám giữ Tô Mộ Bạch lại làm việc, người ta là cậu ấm, lỡ đắc tội thì công ty cũng đừng hòng tồn tại.

Tô Mộ Bạch nghe đối phương nói, xoa mũi đáp: "À, chuyển lương mấy ngày nay của tôi vào WeChat nhé."

"Tô thiếu gia yên tâm, tôi chuyển ngay."

Tô Mộ Bạch vừa cúp máy, WeChat liền báo có 3 vạn chuyển đến, trưởng phòng nhân sự nói lương thực tế chưa đến hai ngàn, số tiền còn lại là phí quảng cáo.

Tô Mộ Bạch nhìn khoản tiền ngoài dự kiến này, không khỏi vui mừng, đây là lần đầu tiên anh vui vì tiền.

Lục Ngôn Ngôn thấy anh còn đòi lương, bĩu môi: "Có bao nhiêu tiền mà cũng đòi?"

Loading...