Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 634: Đừng Đùa Với Tình Cảm

Cập nhật lúc: 2024-12-10 22:43:44
Lượt xem: 13

Lâm Noãn mở cửa xe, mệt mỏi ngồi vào ghế lái. Cô đặt túi xách lên ghế phụ rồi ném điện thoại theo.

Điện thoại kêu một tiếng, màn hình WeChat hiện lên, là đoạn chat giữa cô và Tần Lượng.

Cô nhắn 【Lão Tần, lát nữa gọi cho tôi, giục tôi về công ty.】

Tần Lượng trả lời 【Rõ.】

Không phải cô không có thời gian ăn cơm với Ninh Thời Ngự, mà là không có tâm trạng.

tuanh1

Lúc này, trong đầu cô toàn là cảnh Cố Nam Thư ngồi trên đùi anh.

Kiểu đàm phán như vậy rất phổ biến, nhiều người còn quá đáng hơn.

Nhưng Lâm Noãn thấy Ninh Thời Ngự thật ghê tởm, và cô còn ghê tởm bản thân hơn.

Đã biết anh là người thế nào từ nhiều năm trước, vậy mà cô vẫn lao đầu vào.

Hít sâu một hơi, Lâm Noãn khởi động xe, phồng má thở ra, lẩm bẩm: "Lâm Noãn, tỉnh táo lên! Chơi gì cũng được trừ tình cảm."

Đã vậy Ninh Thời Ngự muốn chơi, cô đành phải chiều theo thôi.

Chỉ là, muốn cô quay lại như xưa, làm kẻ ngốc như trước kia, chắc là không thể.

——

Đến công ty, Lâm Noãn vừa vào văn phòng, Tần Tiếu đã mang cơm đến.

Sau khi cô đi, Tần Lượng cũng đến báo cáo công việc. Nhìn vẻ mặt vô cảm của Lâm Noãn, anh thận trọng hỏi: "Lâm tổng, lần này đến tập đoàn Ninh thị, chị có gặp chuyện gì không?"

Trước đây mỗi lần Lâm Noãn đến tập đoàn Ninh thị đều ăn xong mới về, hoặc không về luôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-634-dung-dua-voi-tinh-cam.html.]

Hôm nay lại nhắn tin cầu cứu, Tần Lượng không khỏi lo lắng.

Lâm Noãn cười tươi: "Lão Tần, tôi không sao đâu, anh yên tâm!"

"Lâm tổng, nếu có chuyện gì, cô đừng một mình gánh vác, cứ nói ra, mọi người cùng nhau nghĩ cách."

"Nếu tôi có chuyện gì, chắc chắn sẽ tìm anh đầu tiên!" Lâm Noãn vẫn thờ ơ.

Tần Lượng nghe Lâm Noãn nói vậy mới rời khỏi phòng làm việc của cô.

Trước bàn làm việc, Lâm Noãn mở hộp cơm ra, nhìn những món ăn đỏ xanh đầy đủ hương vị, cô khẽ cong môi, bất lực mỉm cười.

Ninh Thời Ngự à, Ninh Thời Ngự, tôi phải làm thế nào mới thoát khỏi anh đây?

Ăn xong, Lâm Noãn rửa sạch hộp cơm rồi lại chìm đắm vào công việc.

Chiều tối, mọi người đã tan làm, Lâm Noãn bận rộn ở công ty đến gần 7 giờ mới tắt máy về.

Trong thang máy, cô lấy điện thoại từ trong túi ra, thấy Ninh Thời Ngự gọi cho cô mấy cuộc.

Nín thở nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu, cuối cùng Lâm Noãn chỉ nhắn tin cho anh rằng cô đang tăng ca, tối sẽ về muộn.

Ném điện thoại vào túi, Lâm Noãn thở dài, không muốn về Nam Sơn công quán, càng không muốn về phòng của Ninh Thời Ngự để dây dưa với anh một cách vô liêm sỉ.

Đang đi giày cao gót sải bước ra khỏi sảnh tòa nhà thì cô thấy Tần Tiếu đứng bên cột đá, cầm điện thoại lén lút lau nước mắt.

Lâm Noãn nhíu mày, vội vàng đến gần Tần Tiếu, kéo tay cô và gọi: "Tiếu Tiếu."

Nghe tiếng Lâm Noãn, Tần Tiếu giật mình, vội lau khô nước mắt, quay người cười với Lâm Noãn: "Lâm tổng."

Lâm Noãn kéo tay áo cô, nhìn từ trên xuống dưới: "Em sao vậy? Sao giờ này chưa về nhà? Tại sao khóc?"

Lâm Noãn không hỏi thì thôi, vừa hỏi Tần Tiếu càng thêm ủy khuất, nhưng vẫn gượng cười: "Lâm tổng, em không sao, vừa có chút việc nên làm thêm."

Loading...