Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 416: Tất cả của cô
Cập nhật lúc: 2024-12-10 22:30:27
Lượt xem: 7
Cao Tiểu Mỹ nhíu chặt mày, rõ ràng phát hiện Lâm Noãn đang nói dối, nhưng lúc này không phải lúc thích hợp nên không hỏi thêm, chuyển sang chuyện khác: "Ừm, vậy cậu đi tắm đi, cho tỉnh táo lại, tôi xuống bếp làm chút đồ ăn cho cậu."
Lâm Noãn lắc đầu: "Tiểu Mỹ, em không có khẩu vị, không ăn được đâu."
"Tôi pha cho cậu ly sữa nhé, đừng để lúc Thâm Thâm về mà cậu kiệt sức không thể bên cạnh con được."
"Vậy được." Chỉ cần là việc có lợi cho Thâm Thâm, Lâm Noãn đều đồng ý.
Cao Tiểu Mỹ vuốt tóc cô: "Vậy cậu đi rửa mặt đi, tôi lên ngay."
"Ừm." Lâm Noãn mệt mỏi gật đầu.
Những rắc rối dồn dập này không cho cô một chút thời gian thở, nhưng cô thà chịu mọi điều tồi tệ còn hơn để chúng động đến Thâm Thâm.
Cao Tiểu Mỹ vừa bước ra cửa, điện thoại của Lâm Noãn liền reo.
Cô vội lấy điện thoại ra, là số ẩn danh, không biết ai gọi.
Bình thường Lâm Noãn sẽ cúp máy ngay, nhưng lúc này cô không do dự nghe máy, vì có thể là bọn bắt cóc.
Lâm Noãn "A lô" một tiếng, đầu dây bên kia vang lên giọng nói qua máy biến âm, cười rợn người: "Lâm tổng, cô muốn cứu con trai không?"
Tim Lâm Noãn như nhảy lên tận cổ họng, vội hỏi: "Anh đem con tôi đi đâu? Cần tiền phải không? Chỉ cần trả con tôi về, anh muốn bao nhiêu tôi cũng đưa."
"Lâm tổng đừng kích động, con trai cô vẫn ổn." Giọng điệu kẻ đó âm dương quái gở, qua máy biến âm càng đáng sợ hơn, hắn nói: "Nhưng nếu cô không nghe lời tôi, tôi không đảm bảo được sự an toàn của thằng bé đâu."
Lâm Noãn nín thở: "Anh muốn gì?"
"10 giờ tối mai, một mình cô đến nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô đông Ninh thị. Nếu cô báo cảnh sát hay dẫn người khác đến, thì chuẩn bị nhặt xác con trai cô đi!"
Nói xong, đầu dây bên kia cúp máy, dù Lâm Noãn có nói gì hay gọi lại cũng vô ích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-416-tat-ca-cua-co.html.]
tuanh1
Lâm tổng, nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô đông...
Lâm Noãn cố gắng phân tích thông tin từ cuộc gọi vừa rồi, rõ ràng kẻ bắt cóc Thâm Thâm là người quen biết cô.
Nghĩ đến lời dặn dò của đối phương, Lâm Noãn cố trấn tĩnh, tìm cách để thoát khỏi sự giám sát của Ninh Thời Ngự và những người khác vào ngày mai để đến khu ngoại ô phía đông gặp bọn bắt cóc.
Mặc dù biết đối phương có ý đồ xấu, biết đi một mình là mạo hiểm, nhưng người bị bắt là Thâm Thâm - cả cuộc đời của cô.
Dù phải đánh đổi mạng sống, Lâm Noãn cũng phải bảo vệ cho con được bình an.
Cô mệt mỏi ném điện thoại lên giường rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ, bên ngoài mưa nhỏ tí tách.
"Con yêu, con có lạnh không? Con đói bụng không?"
"Con có sợ khi không có mẹ bên cạnh không?"
Lát sau, Cao Tiểu Mỹ mang lên cho Lâm Noãn một ly sữa bò nóng và một bát lớn sủi cảo thịt bò.
Cô ấy nói: "Noãn à, cô ăn một chút đi! Dù chỉ một cái sủi cảo cũng được."
Lâm Noãn gật đầu, cầm ly sữa uống một hơi cạn sạch. Sau đó, cô ăn hết cả bát sủi cảo, không sót một miếng, cả nước súp cũng uống sạch.
Nếu không giữ sức khỏe, ngày mai làm sao cô có thể đến ngoại ô phía đông, làm sao đối đầu với bọn bắt cóc?
Cao Tiểu Mỹ kinh ngạc đến há hốc mồm, cố tỏ ra bình tĩnh vỗ vai cô: "Noãn à, thế mới đúng, thế mới là người mẹ tốt của Thâm Thâm chứ."
Lâm Noãn nói: "Tiểu Mỹ, chị buồn ngủ rồi, chị muốn ngủ, sáng mai gọi chị dậy nhé."
Cao Tiểu Mỹ đáp: "Được."
Cao Tiểu Mỹ vừa dọn chén đĩa xuống lầu, vừa báo cáo tình trạng của Lâm Noãn cho Ninh Thời Ngự.
Nghe xong, Ninh Thời Ngự không thấy an tâm, chỉ càng nhíu chặt đôi mày.