Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 39: Có chút mập mờ

Cập nhật lúc: 2024-11-20 18:17:21
Lượt xem: 44

"Chưa đến mức đó đâu, tôi tự đi được." Nói xong, cô cầm túi xách lên, ôm bụng đứng dậy.

Ninh Thời Ngự đi theo sau, rất lịch sự cầm túi xách giúp cô.

Lâm Noãn ngoái đầu nhìn, không đoạt lại túi xách. Cô mơ hồ cảm thấy lần về này, Ninh Thời Ngự dường như đã thay đổi.

Nhưng lại không nói được anh ta thay đổi ở đâu.

Rõ ràng vẫn ghét cô, nhưng khoảng thời gian này nói chuyện còn nhiều hơn cả hai năm họ kết hôn.

Khi hai người vào đại sảnh, lại gây nên một trận xôn xao.

"Chủ tịch Ninh có vẻ thân thiết với chủ tịch Lâm nhỉ, còn xách túi giúp, hơi mập mờ đấy."

"Tôi nghe nói chủ tịch Lâm này không phải dạng vừa! Tuổi còn trẻ đã lên được vị trí này, chắc chắn không đơn giản."

"Thương nhất vẫn là trưởng phòng Diệp, hầu hạ chủ tịch Ninh ngày đêm, sắp 30 rồi, ai ngờ nửa đường xuất hiện kẻ cạnh tranh."

"Hình như gần đây chủ tịch Ninh đang mâu thuẫn với trưởng phòng Diệp."

Dù những lời bàn tán đó rất nhỏ, Lâm Noãn vẫn nghe được.

Ninh Thời Ngự đang mâu thuẫn với Diệp Khả, nên cô trở thành bia đỡ đạn giữa họ?

Ngẩng đầu nhìn Ninh Thời Ngự, Lâm Noãn dò hỏi: "Anh và Diệp Khả mâu thuẫn, lấy tôi làm bia đỡ đạn à?"

Ninh Thời Ngự liếc cô một cái, không trả lời.

tuanh1

Lâm Noãn coi như anh ta ngầm thừa nhận, khuyên nhủ: "Đã ở bên người khác rồi, đừng gây ra những tin đồn không hay nữa, nếu không anh bảo Diệp Khả nghĩ thế nào, làm người thế nào?"

Chuyện này, với tư cách người từng trải, cô hiểu rõ nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-39-co-chut-map-mo.html.]

Ninh Thời Ngự dừng bước, tức giận trong lòng, cô lại đẩy anh ra ngoài, chẳng lẽ quên họ còn chưa ly hôn.

Tức giận đùng đùng đeo túi lên cổ cô, Ninh Thời Ngự nắm cổ tay Lâm Noãn, nhanh chóng kéo cô ra cửa.

Lâm Noãn đau đớn kêu lên, nhưng dù cô kêu thế nào, Ninh Thời Ngự cũng không buông ra, còn thô bạo ném cô vào xe.

Trong khoang lái, Trác Phàm thấy tình hình này, không dám thở mạnh, lái xe đưa hai người đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, bác sĩ khám cẩn thận, đến khi xác nhận không sao mới kê thêm thuốc, Ninh Thời Ngự mới tức giận đẩy Lâm Noãn vào ghế phụ, định đưa cô về.

Trong xe, Lâm Noãn nửa ngày không nói, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: "Ghé qua nhà trẻ Hướng Dương, tôi phải đón Thâm Thâm."

"Về nhà nghỉ ngơi." Ninh Thời Ngự lạnh lùng nói.

"Tôi đã hứa với Thâm Thâm hôm nay sẽ đón nó." Dừng một chút, cô nói tiếp: "Nếu anh không tiện thì để tôi xuống ven đường, tôi tự bắt taxi đi."

Ninh Thời Ngự thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, nghĩ đến hai mẹ con họ sống cô đơn bên ngoài hơn một năm, đánh tay lái, rẽ sang phải.

"Mẹ ơi."

"Mẹ ơi."

Cậu bé thấy Lâm Noãn, như ngựa hoang thoát cương, từ xa đã chạy vội tới.

Gặp Lâm Thâm Thâm vài lần, Ninh Thời Ngự đại khái biết, đứa trẻ này ngoài biết gọi mẹ thì không nói được gì, tình trạng có vẻ không tốt lắm.

Thấy Lâm Thâm Thâm định nhào về phía Lâm Noãn, Ninh Thời Ngự nhanh tay lẹ mắt, cúi người xuống, vươn tay ôm lấy cậu bé.

Lâm Noãn bất ngờ mở to mắt, quay đầu nhìn, chỉ thấy Ninh Thời Ngự đã bế Lâm Thâm Thâm lên.

Hành động vừa rồi của anh ta làm cô giật mình.

Ninh Thời Ngự bế Lâm Thâm Thâm lên, là sợ cậu bé đụng vào vết thương của cô sao?

Loading...