Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 379: Tôi Không Chịu Trách Nhiệm

Cập nhật lúc: 2024-12-10 22:27:55
Lượt xem: 19

Căn hộ của Cao Tiểu Mỹ.

Khi tỉnh dậy, cô đầu váng mắt hoa, cả người đau nhức, cảm giác cả phòng đều lắc lư.

Cao Tiểu Mỹ nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cảm thấy đầu như muốn nổ tung.

Đêm qua, cô và Noãn Noãn Mộ Bạch cùng đi quán bar, gặp phải Ninh Thời Ngự và những người khác, Trác Phàm cũng có mặt.

tuanh1

Nhưng cô và Trác Phàm cả đêm không nói với nhau một câu, Trác Phàm thậm chí không nhìn cô lấy một lần.

Nghĩ tới đây, trái tim Cao Tiểu Mỹ đau nhói từng cơn.

Hai tay chống trên giường, Cao Tiểu Mỹ chậm rãi ngồi dậy, cảm nhận được phần dưới của mình không thoải mái, trái tim cô gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chẳng lẽ cô thật sự say rượu rồi làm chuyện đó sao!

Trời ơi! Đừng đùa với cô như vậy, cô vẫn còn trong trắng, còn chưa nghĩ sẽ trao thân cho người đàn ông nào.

Vén chăn lên, Cao Tiểu Mỹ quan sát bản thân, nhìn thấy bên cạnh còn có một thân hình đàn ông, cô lập tức nín thở, cầm gối định úp lên mặt người đàn ông bên cạnh.

Nhưng khi nhìn rõ người đang ngủ say bên gối là Trác Phàm, Cao Tiểu Mỹ đờ người ra.

Hai tay vẫn giơ cao chiếc gối, cô ngây người.

Trác Phàm?

Người nằm bên cạnh cô lại là Trác Phàm?

Đêm qua, là Trác Phàm đưa cô về sao?

Cao Tiểu Mỹ nuốt nước bọt, đầu óc cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua như xem slide ảnh, nhưng vẫn không nhớ ra được gì.

Trác Phàm ngủ bên cạnh cô, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ là cô đã cưỡng ép anh ấy?

Khuôn mặt Cao Tiểu Mỹ lập tức trở nên âm trầm.

Trác Phàm thật thà như vậy, lần trước đưa cô về, còn ngồi ngốc trên ghế sofa cả đêm, nhìn cô suốt một đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-379-toi-khong-chiu-trach-nhiem.html.]

Chắc chắn là cô đã cưỡng ép Trác Phàm.

Cầm lấy gối, Cao Tiểu Mỹ úp mặt vào đó, trời đất ơi, sao cô có thể làm ra chuyện như vậy, đúng là một kẻ lưu manh.

Dù có không cam lòng thế nào, dù có không nỡ thế nào, cũng không thể làm ra chuyện trái đạo lý như vậy.

Sau một hồi hoảng loạn, Cao Tiểu Mỹ lập tức lấy lại bình tĩnh, vén chăn lên, chân trần nhặt quần áo dưới đất, nghĩ thầm, vẫn nên tranh thủ tẩu thoát khỏi hiện trường, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nếu không với tính cách đơn thuần của Trác Phàm, có khi còn báo cảnh sát bắt cô.

"Cao Tiểu Mỹ, cô đi đâu?"

Nhưng cô chưa kịp đi được hai bước, giọng nói của Trác Phàm đã vang lên từ phía sau.

Cao Tiểu Mỹ ôm quần áo trong lòng, đứng c.h.ế.t trân.

Cô cắn môi dưới, nghĩ thầm, không biết phải đối mặt với Trác Phàm thế nào, phải giải thích với anh ấy ra sao.

Tuy nhiên, tối qua cô thật sự không cố ý.

"Cao Tiểu Mỹ, tôi gọi cô, cô không nghe thấy sao?" Lúc này, Trác Phàm cũng đã xuống giường, nhặt quần áo dưới đất lên, điềm nhiên như không có chuyện gì.

Nghe giọng Trác Phàm lần nữa, Cao Tiểu Mỹ mới miễn cưỡng xoay người lại: "Chào buổi sáng!"

Trác Phàm cài nút áo, đánh giá Cao Tiểu Mỹ từ đầu đến chân hai lần, đang định mở miệng nói thì Cao Tiểu Mỹ đã vội vàng lên tiếng: "Trác Phàm, tối qua tôi uống quá nhiều, chuyện gì đã xảy ra, tôi đều không nhớ rõ."

"Cho nên, nếu anh có tổn thất gì, đừng mong tôi chịu trách nhiệm."

"..." Trác Phàm.

Anh vốn định nói với Cao Tiểu Mỹ, nếu cô muốn anh chịu trách nhiệm, anh sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.

Kết quả, cô ấy lại thế này, còn sợ anh đòi cô chịu trách nhiệm, vội vàng chối bay chối biến.

Cúi mắt xuống, Trác Phàm liếc nhìn vết đỏ tươi trên giường, người không khỏi run lên.

Cúi người xuống, nhặt áo khoác nỉ màu xám dưới đất lên, anh lạnh lùng nói: "Cao Tiểu Mỹ, chuyện hôm qua không ai đúng ai sai cả, nếu cô cảm thấy thiệt thòi, cảm thấy mình không có lợi, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."

Loading...