Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 314: Có chừng có mực

Cập nhật lúc: 2024-12-10 22:23:55
Lượt xem: 18

Nhưng cô ấy nói gả cho anh ấy cũng chỉ để báo ơn nhà họ Ninh mà thôi.

Ninh Thời Ngự không thể chấp nhận được điều này.

Anh nhìn Lâm Noãn không chớp mắt, nhìn rất lâu rồi mới hạ giọng hỏi: "Lâm Noãn, em không có chút tình cảm thật lòng nào, tất cả chỉ để báo ơn nhà họ Ninh sao?"

Lâm Noãn bưng bát lên, ăn từng miếng cơm trắng, không nói gì thêm.

Ninh Thời Ngự chẳng còn tâm trạng ăn uống, bực bội tới cực điểm.

Anh không nên nói chuyện với Lâm Noãn, hai người chưa bao giờ nói chuyện thành công, lần nào cũng đổ vỡ vào phút cuối.

Sau bữa trưa, Lâm Noãn đứng dậy định thu dọn bát đũa nhưng Ninh Thời Ngự ngăn lại, không cho cô làm những việc nặng nhọc này.

Lâm Noãn đành quay về phòng khách, lặng lẽ ngồi trên sofa, cầm điều khiển liên tục chuyển kênh TV.

Tiếng rửa chén từ nhà bếp vọng ra khiến Lâm Noãn bồn chồn không yên, nhìn đồ ăn vặt trên bàn, cô nhíu chặt đôi mày.

Cô còn phải làm gì nữa Ninh Thời Ngự mới chịu buông tha?

Một lát sau, Ninh Thời Ngự từ bếp đi ra, ngồi xuống bên cạnh Lâm Noãn.

Anh hỏi: "Em muốn đi siêu thị hay dạo phố không?"

Lâm Noãn đặt gối ôm xuống, đi về phía phòng ngủ: "Ninh Thời Ngự, đừng dùng những chiêu trò đã dùng với Diệp Khả để đối xử với tôi, tôi không dễ bị lừa đâu."

tuanh1

Ninh Thời Ngự đứng dậy nắm lấy cổ tay cô: "Lâm Noãn, em nên biết điều một chút."

Lâm Noãn quay lưng lại, lạnh lùng nói: "Tôi không muốn đi siêu thị, chỉ muốn ngủ trưa, việc này cũng không được sao?"

Ninh Thời Ngự hít sâu một hơi, im lặng giây lát rồi buông tay cô ra.

Anh tất nhiên hiểu rằng, ngủ chỉ là cái cớ, cô ấy đơn giản là không muốn để ý đến anh mà thôi.

——

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-314-co-chung-co-muc.html.]

Chiều hôm đó, Ninh Thời Ngự không đi làm, ở nhà trông chừng Lâm Noãn. Anh thử nói chuyện với cô vài lần nhưng Lâm Noãn không cho cơ hội, cứ nằm lì trên giường.

Đến giờ ăn tối, Ninh Thời Ngự phải kéo cô dậy, Lâm Noãn mới chịu ra khỏi phòng.

Nhưng vẫn không thèm để ý đến Ninh Thời Ngự.

Tối đó, sau khi tắm xong, cô bưng chậu nước ngồi ngâm chân trong phòng, Ninh Thời Ngự lại vào.

Lâm Noãn ngẩng lên nhìn anh một cái rồi cúi xuống, tiếp tục ngâm chân.

Ninh Thời Ngự chậm rãi đến gần, ngồi xổm trước mặt cô, thò tay vào chậu nhẹ nhàng xoa bóp chân cô.

Lâm Noãn giật chân lại: "Ninh Thời Ngự, anh làm gì vậy?"

Ninh Thời Ngự quỳ một gối trước mặt cô, ngước nhìn.

Bốn mắt nhìn nhau, vẻ gay gắt trong mắt Lâm Noãn dần dịu đi: "Ninh Thời Ngự, anh không cần làm những việc này vì tôi, những việc này không hợp với anh đâu."

Ninh Thời Ngự khẽ cười: "Có hợp hay không chỉ là do muốn hay không muốn thôi."

"..." Lâm Noãn im lặng, cảm thấy không thể giao tiếp với anh được, đành để mặc anh xoa bóp chân mình.

Nếu không có ba năm đó, nếu không có Diệp Khả, nếu anh không có những tai tiếng kia, nếu họ vẫn như xưa...

Thì tốt biết mấy!

Nước dần nguội đi, Ninh Thời Ngự lau khô chân cho Lâm Noãn, thoa kem dưỡng, đi tất và dép vào cho cô. Bỗng anh ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi: "Lâm Noãn, em có thể nói thật với anh một điều không?"

Lâm Noãn nhíu mày, khẽ cười: "Nói thật gì?"

"Đứa bé rốt cuộc là của ai?"

Lâm Noãn sững người, rồi bật cười lạnh lùng.

Thì ra vì thế mà hôm nay Ninh Thời Ngự ở lại với cô, nấu cơm, rửa chân cho cô, hóa ra vẫn đang ảo tưởng đứa bé trong bụng cô là của anh.

Lâm Noãn nhìn thẳng vào Ninh Thời Ngự, nở nụ cười cay đắng.

Loading...