Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 297: Ghen
Cập nhật lúc: 2024-12-10 22:21:45
Lượt xem: 18
Lâm Noãn theo bản năng nhớ tới cảnh tranh cãi buổi sáng ở bệnh viện với Lục Cẩn Vân, theo phản xạ đã chặn anh lại.
Lông mày Ninh Thời Ngự không khỏi nhíu lại, cảm giác của anh quả nhiên không sai.
Ninh Thời Ngự nhíu chặt lông mày, ánh mắt lạnh lùng...
Lâm Noãn l.i.ế.m môi, né tránh ánh mắt dò hỏi của anh, nhẹ nhàng vuốt ve Lâm Thâm Thâm bên gối, nhỏ giọng giải thích: "Anh mới từ bệnh viện về, Thâm Thâm còn nhỏ, sức đề kháng yếu, em không muốn phải tắm rửa thay quần áo nữa."
"Được." Ninh Thời Ngự gật đầu, chấp nhận lời giải thích của Lâm Noãn: "Vậy anh đi tắm trước."
"Nghỉ ngơi sớm đi." Lâm Noãn đáp qua loa.
Sau khi Ninh Thời Ngự rời đi, Lâm Noãn ngửi tay phải bị anh nắm, có mùi cồn sát trùng.
Loáng thoáng, hình như còn có mùi của Diệp Khả.
Lâm Noãn nhanh chóng leo xuống giường, chạy vào phòng tắm, mở vòi nước ra, liều mạng chà xát tay mình.
Cô không ghét Diệp Khả, cũng không ghét những người phụ nữ khác.
Nhưng cô ghét việc Ninh Thời Ngự dùng đôi tay dính mùi phụ nữ khác để chạm vào mình.
Lòng tự trọng không cho phép cô cùng người khác hầu hạ một người đàn ông.
Lâm Noãn mệt mỏi nhìn bản thân trong gương, vén tóc, lẩm bẩm: "Lâm Noãn, mình đừng d.a.o động."
Lúc cô từ phòng tắm đi ra, cửa phòng lại bị đẩy ra, Ninh Thời Ngự mặc đồ ngủ bước vào.
Lâm Noãn không hiểu sao lại thấy bực bội trong lòng.
Nhưng vẫn cố nén khó chịu, hỏi khẽ: "Anh còn chuyện gì không?"
"Không có gì." Ninh Thời Ngự tiến lại gần, dang tay định ôm Lâm Noãn.
Ở bệnh viện cả ngày, anh mệt lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-297-ghen.html.]
Lâm Noãn lại đẩy anh ra, tự giải thích lộn xộn: "Bên mẹ em đã được an ủi rồi, nhà cửa cũng ổn cả, anh có thể yên tâm ở bệnh viện chăm sóc Diệp Khả."
Ninh Thời Ngự nghe vậy, nhíu mày, khóe môi cong lên: "Lâm Noãn, em đang ghen à?"
Lâm Noãn đỏ mắt, lắc đầu: "Em không có."
Cô có tư cách gì để ghen, lại có thân phận gì để ghen chứ?
Dù chưa có giấy ly hôn nhưng Ninh Thời Ngự chưa từng thừa nhận cô, cô hiểu rõ điều đó.
Ninh Thời Ngự nắm lấy cổ tay cô, giận dữ hỏi: "Vậy sao không cho anh ôm?"
Khi Lâm Noãn lần đầu từ chối, Ninh Thời Ngự đã thấy khó chịu, nên cố ý về tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ để ôm cô, nhưng cô vẫn không cho anh ôm.
Lâm Noãn giãy giụa, bực tức nói: "Ninh Thời Ngự, nửa đêm rồi, anh muốn làm gì? Về ngủ đi."
tuanh1
Thái độ của Lâm Noãn thay đổi, Ninh Thời Ngự không chấp nhận, cố ôm hôn cô.
Lòng Lâm Noãn đau nhói, giơ tay tát vào mặt anh: "Ninh Thời Ngự, anh coi em là gì? Người trong bệnh viện không hầu hạ được anh nữa nên anh về đây phát điên với em à?"
Chỉ bị chấn động não và nứt xương nhẹ mà anh đã ở bệnh viện 16 tiếng.
Diệp Khả quý trọng, Diệp Khả cần người chăm sóc, vậy anh coi cô là gì?
Cô không phải người sao? Không biết mệt? Không biết đau sao?
Cô chỉ muốn được yên tĩnh một chút, chỉ muốn tránh xa anh, sao lại khó đến thế?
Ninh Thời Ngự sờ má trái bị tát, hai tay chống hông, tức giận nói: "Đúng là em đang suy nghĩ lung tung mà."
Lâm Noãn cười nhạt hai tiếng.
Suy nghĩ lung tung?
Anh có biết, lúc cô sinh Lâm Thâm Thâm, ở bệnh viện đau đớn suốt một ngày một đêm, suýt mất mạng, cũng chỉ có một mình cô.
Trên giường, đứa bé trở mình, khẽ ừm một tiếng như đang nói mơ.