Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 293: Qua sông đoạn cầu

Cập nhật lúc: 2024-12-10 22:21:39
Lượt xem: 14

Lâm Noãn mở tay anh ra, đẩy nhẹ anh một cái: "Ai nói đùa với anh, Trác Phàm nói thế nào? Thái độ của anh ấy ra sao?"

Ninh Thời Ngự che ngực, ho nhẹ hai tiếng.

Lâm Noãn vội vàng đỡ lấy anh: "Em không cố ý đẩy anh đâu."

Ninh Thời Ngự ôm eo cô, cúi người hôn nhẹ lên mặt cô: "Trác Phàm không có thái độ gì, có gặp cũng chẳng ích gì."

Lâm Noãn nhéo thịt eo anh, nhỏ giọng trách: "Anh không biết nói giúp Tiểu Mỹ vài câu, khuyên anh ấy một chút sao?"

Hai người âu yếm như vậy, người ngoài nhìn vào tưởng là cặp vợ chồng hạnh phúc.

Ninh Thời Ngự cúi mắt nhìn cô, giơ tay cởi hai nút áo: "Lâm Noãn, ân tình lớn thế này, em gánh nổi không?"

Lâm Noãn ngẩng đầu nhìn anh, hai tay chống lên eo anh đẩy ra, liếc mắt rồi chạy về phía Lâm Thâm: "Con trai, máy bay bay lên chưa?"

Ninh Thời Ngự khẽ cau mày, vươn tay kéo cô lại: "Lâm Noãn, em định qua cầu rút ván à?"

Lâm Noãn chột dạ, nhìn anh không chớp mắt: "Em đâu có."

Ninh Thời Ngự khẽ cười, đừng tưởng anh không đoán được tâm tư nhỏ của cô, chẳng phải muốn kéo dài thời gian, chờ anh chủ động đề nghị ly hôn sao?

Tính toán của cô có lẽ sẽ thất bại.

Khi hai người dắt nhau vào vườn hoa, Ninh Thời Ngự chú ý đến Lâm Thâm.

"BOSS, chuyện này có liên quan đến thiếu phu nhân không, báo cáo kiểm tra lần trước có thể không đủ chính xác?"

tuanh1

Nhớ lời Trác Phàm nói, sắc mặt Ninh Thời Ngự bỗng trở nên nghiêm túc.

Lâm Noãn, cô ấy đã làm gì sau lưng anh?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-293-qua-song-doan-cau.html.]

Rốt cuộc cô ấy giấu anh bao nhiêu chuyện?

Lâm Noãn đi bên cạnh Ninh Thời Ngự, thấy anh đột nhiên im lặng, cô quay đầu nhìn, chỉ thấy anh nheo mắt, rất nghiêm túc quan sát Lâm Thâm.

Lâm Noãn không khỏi căng thẳng, không biết Ninh Thời Ngự có nghi ngờ gì không.

Đưa tay chọc cánh tay Ninh Thời Ngự, Lâm Noãn cười gượng hỏi: "Ninh Thời Ngự, anh đang nhìn gì vậy?"

Ninh Thời Ngự chợt tỉnh, thu hồi ánh mắt từ đứa bé, quay sang nhìn Lâm Noãn, thờ ơ cười: "Con trai em trừng mắt nhìn anh."

Lâm Noãn cười tươi, nhướng mày đắc ý: "Đúng vậy, anh là kẻ thù số một của nó mà."

Ninh Thời Ngự đút tay vào túi quần, liếc xéo về phía đứa bé: "Nó muốn l.à.m t.ì.n.h địch với anh còn non ba mươi năm."

Lâm Noãn lườm anh: "Không biết xấu hổ."

Lúc này, bà Trương tươi cười đi tới: "Thiếu gia, từ khi tiểu thiếu gia đến nhà ta, càng ngày càng giống cậu."

Khóe miệng Ninh Thời Ngự nhếch lên: "Càng ngày càng giống tôi, đúng vậy sao?"

"Đúng vậy, nhất là thần thái lúc giận dữ" Bà Trương trả lời chắc nịch.

Ninh Thời Ngự nhìn Lâm Noãn, hỏi nhẹ: "Lâm Noãn, thằng bé không phải con tôi đấy chứ."

"Có phải con anh không thì anh đã kiểm tra DNA rồi còn gì? Nếu thấy không chính xác thì làm lại một lần nữa đi." Lâm Noãn tỏ vẻ bình thản nhưng trong lòng đã dậy sóng.

Nếu tiếp tục ở lại biệt thự, thân phận của Thâm sớm muộn sẽ bị lộ.

Dù sao nó cũng có cùng dòng m.á.u với Ninh Thời Ngự, sau này lớn lên giống anh ấy cũng chẳng có gì lạ.

Hai người đang đứng trong sân cãi vã thì người hầu đột nhiên cuống cuồng chạy ra, khóc lóc báo: "Thiếu gia thiếu phu nhân, không hay rồi, tài xế Lưu vừa gọi điện đến, nói phu nhân gặp tai nạn xe."

Loading...