Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 285: Có Ý
Cập nhật lúc: 2024-12-10 22:21:28
Lượt xem: 43
"Còn mạnh miệng."
Lâm Noãn không biết phải làm sao với cái miệng của cô ấy.
Sau đó, cô giúp Cao Tiểu Mỹ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, rồi gọi điện cho Trác Phàm, nói có việc công muốn gặp anh ở văn phòng.
Nửa giờ sau, Lâm Noãn đỗ xe ở bãi đậu xe ngoài trời của công ty, vội vàng chạy tới văn phòng.
Cô vừa bước vào thì Trác Phàm cũng đi theo sau.
Sắc mặt anh không được tốt lắm, quầng thâm dưới mắt rất nặng, lại còn uể oải.
Lâm Noãn không cần hỏi cũng biết, tình trạng đêm qua của anh cũng giống như Cao Tiểu Mỹ.
Nếu như cô là đàn ông, nghe bạn gái nói chỉ coi mình là người ngốc, làm cây rụng tiền, chắc chắn cũng sẽ để ý và chia tay thôi.
"Trác Liễu Lý, thật ngại quá, cuối tuần còn gọi anh đến công ty."
Lâm Noãn cười rạng rỡ, pha cho anh một ly trà Ô Long.
"Lâm tổng, cô quá khách sáo rồi."
Trác Phàm gượng cười. Anh không gọi Lâm Noãn là thiếu phu nhân, mà khách sáo gọi cô là Lâm tổng.
Rõ ràng, lúc này anh đã phân rõ quan hệ, chỉ muốn nói chuyện công việc với Lâm Noãn, không nói chuyện riêng tư.
Lâm Noãn ngoài cười nhưng trong không cười, ngồi xuống đối diện anh. Mấy lần không biết mở lời thế nào, cô liền nói:
"Trác Phàm, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, sao anh còn gọi tôi là Lâm tổng? Đừng khách sáo quá."
Mặc dù Trác Phàm thật thà, không có kinh nghiệm trong tình yêu, nhưng anh vẫn rất nhạy bén, trong lòng hiểu rõ tại sao Lâm Noãn tìm anh.
Hai tay bưng ly trà Ô Long Lâm Noãn pha cho, Trác Phàm nghiêm túc hỏi:
"Lâm tổng, cô muốn hỏi về tiến độ khu Cao Tân phải không?"
Lâm Noãn cười ha ha hai tiếng, mắt híp lại thành hai đường.
Trác Phàm này, anh biết rõ tại sao tôi đến mà còn giả vờ không hiểu.
Lâm Noãn nâng chén trà lên, lười vòng vo với Trác Phàm nữa, đi thẳng vào vấn đề:
"Trác Phàm, hôm nay tôi tìm anh, là có chút việc riêng muốn nói."
Trác Phàm mặt không đổi sắc:
tuanh1
"Lâm tổng cứ nói, tôi nghe đây."
Lâm Noãn mím môi, hai má phồng lên như bánh bao, nghĩ thầm, mình cứ cười với anh mãi mà sao anh không động lòng.
Hít sâu một hơi, Lâm Noãn vào thẳng chủ đề:
"Trác Phàm, tôi và Tiểu Mỹ quen nhau 13 năm, hiểu rất rõ cô ấy. Chỉ là cô ấy nói chuyện không cẩn thận. Hôm qua anh đề nghị chia tay, cô ấy ở nhà khóc suốt đêm, uống rượu cả đêm.
Sáng nay khi tôi đến thăm, hai mắt cô ấy sưng to hơn quả óc chó, khiến tôi giật mình.
Tuy thời gian các anh ở bên nhau không dài, nhưng tôi nhìn ra được Tiểu Mỹ thích anh, có tình cảm với anh. Nếu không, cô ấy đã không quen anh. Tôi nghĩ hai người nên nói chuyện lại, nói rõ mọi việc.
Nếu cứ bỏ lỡ như vậy thì đáng tiếc biết bao."
Khi Lâm Noãn nhắc đến Cao Tiểu Mỹ, người Trác Phàm căng cứng, hai tay không khỏi nắm chặt lại.
Chuyện mình tận tai nghe thấy, làm sao có thể là giả được?
Cao Tiểu Mỹ đã nói anh ngốc lại nhiều tiền, không lừa thì phí. Ai dám đảm bảo trong lòng cô ấy không nghĩ vậy?
Im lặng một lúc, Trác Phàm hạ giọng nói:
"Thiếu phu nhân, tôi hỏi cô một chuyện, cô có thể trả lời thật không?"
"Đương nhiên được." Lâm Noãn đáp ngay.
"Giữa tôi và Cao Tiểu Mỹ, là cô ấy tỏ tình trước, cô biết không?"
"Ừ, cái đó tôi biết." Lâm Noãn gật đầu.
"Vậy chắc thiếu phu nhân cũng biết, ngày cô ấy tỏ tình với tôi chính là ngày tôi giúp BOSS kiểm tra NDA.
Tại sao cô ấy chọn tỏ tình vào ngày đó? Thật sự là tình cờ gặp tôi? Hay có ý đồ khác, muốn động vào mẫu xét nghiệm DNA?
Thiếu phu nhân có biết nguyên nhân không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-285-co-y.html.]
Chuyện này, là đêm qua Trác Phàm đột nhiên suy nghĩ cẩn thận.
Cao Tiểu Mỹ thích anh ấy, cơ hội thổ lộ có rất nhiều. Nhưng vì sao lại chọn ngày đó?
Hơn nữa, ngày đó sau khi gặp cô ấy, hàng mẫu mà Ninh Thời Ngự cho anh ấy cũng có chút không đúng. Không hiểu sao lại có thêm một hàng mẫu.
Trác Phàm suy đi nghĩ lại, cân nhắc suốt một buổi tối, cảm thấy đêm hôm đó Cao Tiểu Mỹ rất khả nghi.
Đây có lẽ là một âm mưu. Lâm Noãn tham gia vào âm mưu lớn trong đó.
"..."
Lâm Noãn không thốt nên lời.
Cô tuyệt đối không ngờ, Cao Tiểu Mỹ và Trác Phàm chia tay lại kéo cô và Lâm Thâm Thâm vào.
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, lúc ấy Cao Tiểu Mỹ thổ lộ với Trác Phàm đúng là vì giúp cô yểm trợ.
Chỉ là lời này, đánh c.h.ế.t cô cũng không thể nói.
Trác Phàm là người của Ninh Thời Ngự. Nói thẳng với anh ấy, chẳng khác gì nói thẳng với Ninh Thời Ngự.
"Thiếu phu nhân, vấn đề này làm khó cô, vậy cũng không cần trả lời. Tôi nghĩ cô hẳn là cũng sẽ không ép buộc tôi và Cao Tiểu Mỹ ở bên nhau. Về phần đồ vật cô ấy muốn, cô ấy đã lấy được."
Trác Phàm nhẹ nhàng nói.
Lâm Noãn mím môi, hết đường chối cãi.
Cô thấy Trác Phàm buông chén trà, muốn rời đi. Cô vội vàng đứng lên, ngăn cản anh ấy:
"Trác Phàm, có rất nhiều chuyện tôi không có cách nào giải thích với anh. Nhưng tôi có thể cam đoan với anh, Tiểu Mỹ thật sự thích anh. Phòng ở và tiền gửi ngân hàng của anh, cô ấy cũng muốn trả lại cho anh."
"Mặc kệ là tụ hay tán, anh có thể nói chuyện với cô ấy không? Tốt xấu gì cũng phải lấy đồ của mình về. Anh phủi tay cho Tiểu Mỹ như vậy, áp lực của cô ấy rất lớn, rất áy náy."
Tục ngữ nói, gặp mặt ba phần tình cảm. Hiện tại, Lâm Noãn chỉ có thể khuyên Trác Phàm gặp Cao Tiểu Mỹ. Chỉ cần anh ấy chịu gặp mặt, chuyện tiếp theo sẽ dễ làm hơn nhiều.
Trác Phàm cười khổ, buồn bã nói:
"Thiếu phu nhân, chuyện của bản thân tôi, chính tôi cũng không có cách nào cam đoan. Cô lại cam đoan với tôi như thế nào?
Trong nhà tôi còn có chuyện, tôi về trước."
Cho dù Trác Phàm gọi Lâm Noãn là thiếu phu nhân, nhưng anh vẫn không nể mặt cô.
Hô...
Lâm Noãn thở dài, uể oải ngã xuống ghế.
Sao mỗi người đều bướng bỉnh như trâu vậy, không nghe lời khuyên chút nào?
Trác Phàm tốt xấu gì còn gọi cô một tiếng Lâm tổng, một tiếng thiếu phu nhân. Sao lại không nể mặt cô chút nào?
Lâm Noãn hơi nhíu mày, nhớ tới dáng vẻ nửa c.h.ế.t nửa sống của Cao Tiểu Mỹ, liền đau đầu.
Cô ấy khó khăn lắm mới yêu đương một lần, không thể để hỏng chuyện. Nếu không, thật sự sẽ không lập gia đình nữa.
Cao Tiểu Mỹ chính là cô gái như vậy. Không động tình thì thôi, động tình là thật lòng.
Nếu như bị tổn thương, chắc chắn sẽ trở nên cay đắng, sẽ không bao giờ đụng đến chuyện tình cảm nữa.
Lâm Noãn bất đắc dĩ gãi đầu. Trác Phàm không nể mặt cô, ít nhiều cũng sẽ nể mặt Ninh Thời Ngự một chút.
Thôi, mình vẫn nên trở về tìm Ninh Thời Ngự, để anh ấy khuyên Trác Phàm một chút vậy.
Bốn mươi phút sau, Lâm Noãn trở lại nhà cũ họ Ninh.
Ninh Thời Ngự đang ở phòng khách chơi đồ chơi lego với con.
Lâm Noãn cầm bánh ngọt trong tay, mặt mày tươi cười bước vào nhà. Ánh mắt cô vẫn luôn dừng lại trên người Ninh Thời Ngự.
"Mẹ!"
Tiểu Bao Tử nhìn thấy Lâm Noãn, nhấc chân chạy về phía cô.
Lâm Noãn ôm lấy con trai, nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn Ninh Thời Ngự.
Ninh Thời Ngự xoay người, nhìn ánh mắt nóng bỏng của Lâm Noãn, cả người anh nổi da gà:
"Lâm Noãn, em đừng nhìn anh như vậy, nhìn anh phát sợ."
Lâm Noãn mặt mày hớn hở, đưa điểm tâm trong tay cho anh:
"Mua cho anh một ít bánh ngọt, là món anh thích nhất."