Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 283: Tôi Rất Khổ Tâm

Cập nhật lúc: 2024-12-10 22:21:25
Lượt xem: 14

Đây là nhà cũ họ Ninh. Lâm Noãn đã dặn dò, phải biết điều và khiêm nhường. Vì vậy, anh ấy không thể quá kiêu ngạo, không thể đánh người.

Ninh Thời Ngự bật cười, đưa tay nắm mặt Lâm Noãn:

"Lâm Noãn, bánh bao này cũng nhút nhát giống như em."

Lâm Noãn không phục, quay lại nhéo mặt Ninh Thời Ngự:

"Ai nhút nhát?"

Cậu bé thấy vậy, cũng nhân cơ hội bóp má Ninh Thời Ngự.

Ninh Thời Ngự nhíu mày, anh quay đầu lại, vùi đầu vào cổ Lâm Noãn, làm như không thấy Lâm Thâm đang trừng mắt nhìn mình.

Ninh Thời Ngự không khỏi cảm thán, ngay cả tính rụt rè cũng giống hệt Lâm Noãn.

Nhéo má bánh bao nhỏ, anh nghiêm giọng:

"Lâm Thâm, con là đàn ông, không được nhút nhát như vậy."

Lâm Noãn cười ha ha:

"Anh dẫn con ra ngoài xem thử, xem con có sợ anh không?"

Cậu bé đâu phải sợ, mà là nể mặt cô, không muốn để cô khó xử thôi.

Ba người nô đùa một lúc, Ninh Thời Ngự liền dẫn hai mẹ con họ xuống lầu ăn sáng.

Trên bàn ăn, Lâm Noãn múc canh cho cả hai. Điện thoại đặt trên bàn bỗng reo, là Cao Tiểu Mỹ gọi tới.

Lâm Noãn đưa bánh bao nhân thịt cho Lâm Thâm, cầm điện thoại lên, dịu dàng hỏi:

"Tiểu Mỹ, có chuyện gì vậy?"

Sáng cuối tuần, Cao Tiểu Mỹ thường ngủ nướng. Gọi điện sớm thế này là chuyện hiếm thấy.

Đầu dây bên kia, giọng khàn đặc của Cao Tiểu Mỹ vang lên:

"Noãn Noãn, em có thể qua đây với chị không? Chị thấy rất buồn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-283-toi-rat-kho-tam.html.]

"Chị ở đâu? Em qua ngay." Tim Lâm Noãn thắt lại, nghe giọng nói bên kia, đêm qua chắc cô ấy uống không ít.

"Ở nhà." Cao Tiểu Mỹ nức nở.

Lâm Noãn cúp máy, gửi Lâm Thâm cho Ninh Thời Ngự, rồi lái xe Jeep phóng về nhà Cao Tiểu Mỹ.

Mở cửa căn hộ, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, Lâm Noãn lập tức nhăn mặt.

Bước vào trong, cô thấy Cao Tiểu Mỹ ngồi bệt dưới đất như đống bùn. Bàn trà và sàn nhà đầy lon bia rỗng.

Tim Lâm Noãn đập thình thịch, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bình thường Cao Tiểu Mỹ là người lạc quan nhất, chẳng bao giờ để tâm chuyện gì. Có thể khiến cô ấy thất thần như vậy chắc không phải chuyện nhỏ.

"Tiểu Mỹ, có chuyện gì vậy? Sao chị uống nhiều rượu thế? Sao không gọi em sớm hơn?"

Lâm Noãn quỳ xuống trước mặt, vén tóc rối của cô ấy ra sau.

Cao Tiểu Mỹ thấy Lâm Noãn đến, òa khóc rồi nhào vào lòng, ôm chặt khiến Lâm Noãn choáng váng.

"Tiểu Mỹ, đừng dọa em. Rốt cuộc là sao?" Lâm Noãn lo lắng đến phát điên.

Cao Tiểu Mỹ buông Lâm Noãn ra, lau nước mắt, nhìn cô với vẻ ủy khuất. Mấy lần định nói gì đó nhưng lại thôi.

tuanh1

Cuối cùng, ánh mắt cô ấy dừng lại ở cổ Lâm Noãn. Cô đưa tay nâng mặt dây chuyền, khóc sụt sùi hỏi:

"Noãn Noãn, Ninh Thời Ngự tặng dây chuyền cho em, em đã làm hòa với anh ấy chưa?"

Lâm Noãn đỡ trán mệt mỏi. Giờ này rồi mà cô ấy còn tâm trí đâu quan tâm chuyện dây chuyền và Ninh Thời Ngự.

Gỡ dây chuyền ra khỏi tay cô ấy, Lâm Noãn lau nước mắt trên mặt:

"Tiểu Mỹ, chị kể chuyện của chị trước đi. Sao lại uống rượu? Sao lại khóc?"

Lâm Noãn vừa hỏi, môi Cao Tiểu Mỹ lại mím chặt, run run nhưng không nói gì.

"Chị muốn làm em lo c.h.ế.t sao?" Lâm Noãn hỏi.

Lúc này, Cao Tiểu Mỹ mới lau nước mắt, nức nở nói:

"Lần trước chúng ta ăn lẩu, ngày mà Trác Phàm sang tên nhà cho chị ấy... Những lời chị nói trong quán không biết bị kẻ khốn nạn nào ghi âm, còn gửi cho Trác Phàm nữa."

Loading...