Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 280: Không Có Ý Tốt

Cập nhật lúc: 2024-12-10 22:21:21
Lượt xem: 19

Hứa Thanh bật cười khúc khích, dang rộng vòng tay ôm Khương Hòa vào lòng.

Khương Hòa bị anh ôm đến sửng sốt. Cô muốn đẩy ra nhưng không dám, bèn ngẩng đầu nhìn anh, đẩy vào hông anh:

"Em xuống dưới tìm thuốc cho anh."

Hứa Thanh nhíu mày, ôm cô chặt hơn một chút, làm bộ khó chịu, nói:

"Đau quá."

Khương Hòa nhíu mày theo. Cô không đẩy anh nữa, cũng không bảo anh buông tay.

Áp tai vào n.g.ự.c anh, Khương Hòa nghe rõ tiếng tim đập. Nhịp tim anh vẫn như 6 năm trước, luôn nhanh hơn người bình thường.

Khương Hòa không biết, thực ra nhịp tim của Hứa Thanh cũng bình thường như mọi người. Chỉ là, mỗi lần nhìn thấy cô, ở gần cô, mới trở nên khác thường.

Không khí yên ắng một lúc. Hứa Thanh bỗng hôn lên đỉnh đầu Khương Hòa, bình tĩnh nói:

"Em à, chuyện của Diệp Khả hơi phức tạp. Anh chưa biết nên giải thích với em thế nào, nhưng giữa chúng ta không phải như em nghĩ đâu."

Khương Hòa sửng sốt, không nói gì.

Lần đó, cô đến bệnh viện thăm Diệp Khả, tận mắt thấy anh ôm cô ấy, tận tai nghe anh hứa sẽ luôn chăm sóc cô ấy.

Chẳng lẽ lời hứa của Hứa Thanh lại có thể là giả?

tuanh1

Khương Hòa không muốn nghe chuyện giữa anh và Diệp Khả. Vì dù là chuyện gì, với cô cũng chỉ là câu chuyện của hai người họ.

"Em à, chúng ta sống tốt với nhau nhé?" Giọng Hứa Thanh có chút bất lực.

Khương Hòa không hiểu sự bất lực của anh là vì đâu. Vì không thể giúp được Diệp Khả? Hay vì không thắng nổi cha mẹ và ông bà nội?

Nhẹ nhàng đẩy anh ra, Khương Hòa không đáp lời mà nói nhỏ:

"Anh về phòng nằm trước đi, em đi tìm thuốc cho anh."

Hứa Thanh nắm tay cô, nhưng Khương Hòa từ từ gỡ ra...

Cô rời đi, quyết liệt như ba năm trước, không chút lưu luyến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-280-khong-co-y-tot.html.]

Hứa Thanh đau lòng đứng tại chỗ, nhìn cô xuống lầu, nhìn cô lục tìm trong tủ, rồi lại nhìn cô trở lên lầu.

"Sao anh còn đứng đây? Mau vào phòng đi." Khương Hòa ngạc nhiên nhìn anh, bị Hứa Thanh nhìn đến ngượng ngùng.

Khương Hòa đỡ Hứa Thanh vào phòng ngủ, rót nước ấm cho anh, đỡ anh lên giường, cho anh uống thuốc.

Ngồi bên mép giường, cô ân cần hỏi:

"Đỡ chưa?"

"Chưa, dạ dày vẫn hơi đau." Hứa Thanh mặt không đổi sắc.

Khương Hòa liếc anh:

"Chắc chắn là mấy ngày nay anh không ăn uống đàng hoàng. Dạ dày lại tái phát. Sao không chịu để người ta bớt lo?"

Khương Hòa trách móc, rồi đứng dậy đi tìm thuốc trong phòng đọc sách nhỏ trong phòng ngủ của anh. Cô nhớ Diệp Khả từng nói thuốc dạ dày của Hứa Thanh đều có dự phòng.

Hứa Thanh ngồi trên giường, bị mắng mà vui vẻ.

Khương Hòa từ hồi cấp hai đã học được cách của Lục Cẩn Vân: nghiêm khắc dạy dỗ anh, mắng anh không để người ta bớt lo.

Một lúc sau, Khương Hòa tìm được thuốc dạ dày. Hứa Thanh lại nói:

"Em à, anh đói bụng."

Khương Hòa đứng bên giường, khoanh tay trước ngực, mặt lạnh lùng:

"Hôm nay anh cố tình không cho em ngủ phải không?"

Hứa Thanh kéo cô vào lòng:

"Không nhất thiết phải ăn cơm, có em là no rồi."

Mặt Khương Hòa đỏ bừng, lông mày nhíu chặt.

Tên khốn này! Cô không thể nhường nhịn anh, không thì anh sẽ được đằng chân lân đằng đầu.

Bệnh viện đã có Diệp Khả hầu hạ, về nhà còn sai khiến cô. Chưa từng thấy người đàn ông nào kiêu ngạo như anh.

Loading...