Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 277: Tâm Trạng Không Tốt

Cập nhật lúc: 2024-12-10 22:21:16
Lượt xem: 21

Lâm Noãn rửa mặt xong, trở về phòng bệnh, chỉ thấy khóe miệng Diệp Khả nhếch lên một nụ cười, đang nhìn chằm chằm vào Ninh Thời Ngự khi anh ăn điểm tâm.

Ánh mắt Ninh Thời Ngự nhìn thấy Lâm Noãn đi ra, sắc mặt anh trầm xuống, bỗng nhiên ho khan hai tiếng.

Anh vừa ho, Diệp Khả liền lo lắng vô cùng, vội vàng nhận lấy cái muôi trong tay anh:

“Thời Ngự, anh đã bị thương thành như vậy, đừng cậy mạnh. Để em đút cho anh ăn.”

Ninh Thời Ngự nhàn nhạt liếc Lâm Noãn một cái, không từ chối sự chăm sóc của Diệp Khả.

Lâm Noãn đứng ở cửa phòng vệ sinh, cổ họng nghẹn ngào một chút, nhớ tới mấy ngày trước cô đã lột tôm cho anh.

tuanh1

Biết rõ anh sẽ có người chăm sóc, cô cần gì phải tỏ ra ân cần như vậy?

Thật thừa thãi.

Diệp Khả nhìn theo ánh mắt của Ninh Thời Ngự, lúc này mới phát hiện Lâm Noãn đã đi ra.

Cô vội vàng đứng lên, nhưng Ninh Thời Ngự lại kéo cô lại, ra hiệu không cần né tránh Lâm Noãn.

Lâm Noãn nở nụ cười, điềm nhiên như không có việc gì đến gần:

“Diệp Khả, bệnh viện bên này làm phiền cô rồi. Tôi đi công ty trước.”

Dứt lời, Lâm Noãn xách túi, cũng không quay đầu lại rời đi.

Cửa phòng đóng lại không nặng không nhẹ. Lâm Noãn nhìn hành lang dài dằng dặc, thở phào một hơi, đột nhiên cảm thấy thật ngột ngạt, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.

Nuốt nước bọt, Lâm Noãn bất động thanh sắc đi về phía trước, trong lòng chua xót.

Cảm giác này, như thể quay trở về ba năm trước.

Anh đã không thể quên được Diệp Khả, cần gì phải dịu dàng với cô? Cần gì phải làm rối loạn trái tim cô?

Trong phòng bệnh, Ninh Thời Ngự nhìn cửa phòng bị đóng lại, không hiểu sao nổi nóng, lông mày nhíu chặt thành một chữ xuyên.

“Thời Ngự, anh làm sao vậy? Ăn cơm thôi.” Diệp Khả chớp chớp mắt, giống như đang dỗ trẻ con.

Ninh Thời Ngự cụp mắt xuống, đột nhiên nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-277-tam-trang-khong-tot.html.]

“Không có khẩu vị.”

Mi tâm Diệp Khả khẽ cau lại, nhẹ giọng nói:

“Anh vừa mới ăn một chút. Như vậy không được.”

Diệp Khả nói xong, lại đưa muôi tới gần hơn.

Cánh môi Ninh Thời Ngự chạm vào thìa, theo phản xạ liền gạt ra.

Diệp Khả không ngờ anh lại gạt mình ra, bị anh dọa giật mình. Không chỉ cái muôi bị đánh đổ, ngay cả bát cũng bị lật tung.

Cả người cô ta đầy cháo thịt nạc. Diệp Khả nhanh chóng đứng lên, lúng túng vô cùng.

“Thời Ngự, xin lỗi, em chỉ sợ anh sẽ đói.”

Nếu việc này xảy ra với Lâm Noãn, có lẽ cô đã sớm gây chuyện với Ninh Thời Ngự rồi. Nhưng Diệp Khả vẫn hậm hực xin lỗi, như thể cô là người làm sai.

Ninh Thời Ngự nhìn Diệp Khả chật vật, có chút bực bội.

Đương nhiên, phần lớn là do bị ảnh hưởng bởi Lâm Noãn.

“Cô về thay quần áo đi. Bên này có y tá và nhân viên chăm sóc,” Ninh Thời Ngự lạnh nhạt nói.

Vành mắt Diệp Khả đỏ lên, tội nghiệp hỏi anh:

“Thời Ngự, có phải anh rất ghét em không? Để em ở lại tập đoàn Ninh thị, có phải vì năm đó em đã cứu anh, nên anh không nỡ từ chối em?”

Im lặng một lúc, cô lại hỏi:

“Lần trước ở bệnh viện, anh hứa sẽ chăm sóc em, cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi sao?”

Mỗi lần chỉ cần liên quan đến Lâm Noãn, Ninh Thời Ngự đối với cô ta luôn lạnh lùng hơn bình thường, khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.

Hai người thậm chí còn không được tính là bạn bè bình thường.

“Tiểu Khả, hôm nay tâm trạng anh không tốt, em đừng nghĩ nhiều. Để em ở lại tập đoàn Ninh thị làm việc là vì em có năng lực.” Ninh Thời Ngự bất lực giải thích, trong đầu vẫn là hình ảnh Lâm Noãn rời đi.

Diệp Khả gật đầu, dọn dẹp cháo trên người xong, cô cầm túi xách lên, nhỏ giọng nói:

“Thời Ngự, nếu như sự hiện diện của em làm anh khó xử, anh cứ nói cho em biết. Em sẽ rời đi, sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh và Noãn Noãn.”

Loading...