Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 270: Khóc vì tôi
Cập nhật lúc: 2024-12-10 22:17:11
Lượt xem: 13
Lâm Noãn ra sức bới bùn đất và đá trên người anh, nước mắt bất giác lại rơi xuống, rơi trên mặt Ninh Thời Ngự.
Đôi mắt dính đầy bùn đất kia bỗng nhiên run rẩy, lông mi rung động hai lần, mí mắt lập tức hé mở.
Hít một hơi thật sâu, Ninh Thời Ngự ho hai tiếng, yếu ớt nói: "Lâm Noãn, anh không sao đâu."
Giọng nói của Ninh Thời Ngự rất yếu, nhưng Lâm Noãn vẫn nghe được, nước mắt rơi xuống mặt anh nhiều hơn: "Nếu anh dám có chuyện gì, Ninh thị sau này sẽ thật sự là của em đấy."
Ninh Thời Ngự khẽ cười, vô lực nhìn cô: "Noãn Noãn, anh vừa nghe thấy em gọi anh, nghe thấy em khóc vì anh."
Nụ cười nơi khóe miệng của Ninh Thời Ngự đặc biệt mãn nguyện, đặc biệt hạnh phúc.
Từ trước đến nay, cảm giác của anh không hề sai, Lâm Noãn không quên anh, trong lòng cô vẫn còn anh.
Lâm Noãn bị chọc tức đến bật cười. Đến lúc này rồi mà anh có thể chú ý đến chuyện có ý nghĩa không?
Một lát sau, Ninh Thời Ngự và mấy nhân viên bị mắc kẹt khác được cứu ra, xe cứu thương trên trấn cũng tới.
tuanh1
May mắn là đội thi công có đầy đủ máy móc thiết bị, không làm lỡ thời gian cứu hộ, không xảy ra vấn đề về tính mạng.
Sau khi Ninh Thời Ngự và những người khác được sơ cứu tại bệnh viện trên thị trấn, tối hôm đó họ được chuyển đến bệnh viện lớn ở thành phố A.
——
Trong phòng bệnh, bác sĩ cầm báo cáo kiểm tra của Ninh Thời Ngự: "Xương sườn bị nứt một cái, gãy một cái, không cần phẫu thuật, nghỉ ngơi là được, sau đó hơi bị cảm lạnh, cần ở lại viện quan sát vài ngày."
"Tốt nhất là người nhà ở đây chăm sóc, có việc gì có thể liên hệ ngay với bác sĩ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-270-khoc-vi-toi.html.]
"Vâng, tôi biết rồi." Lâm Noãn vẫn luôn căng thẳng nắm chặt tay, cũng may không có vấn đề gì lớn, thật sự là cảm ơn trời đất.
"Vậy các cô cậu nghỉ ngơi trước đi, y tá lát nữa sẽ tới tiêm cho bệnh nhân." Bác sĩ nói.
Bác sĩ đi rồi, Lâm Noãn ngồi xuống giường, vỗ n.g.ự.c thở phào nhẹ nhõm: "May mà không có chuyện gì lớn, nếu không chắc chắn ba mẹ sẽ đau lòng lắm."
Ninh Thời Ngự nằm trên giường, nắm lấy tay Lâm Noãn, mỉm cười nói: "Hôm nay hình như anh nghe thấy ai đó khóc, giống như nghe thấy ai đó nổi điên gọi anh."
Lâm Noãn sầm mặt lại, rút tay ra, lúng túng nói: "Núi cũng sập rồi, đáng sợ thế, em có thể không sợ khóc sao? Em có thể không gọi sao? Lỡ như anh có chuyện gì, em làm sao giải thích với ba mẹ?"
Ninh Thời Ngự nhìn cô không chớp mắt, dò hỏi: "Thật sự chỉ là vì không biết giải thích với ba mẹ thế nào thôi sao?"
Lâm Noãn kéo chăn của anh, nói sang chuyện khác: "Anh nằm nghỉ ngơi đi, n.g.ự.c anh không đau sao?"
Ninh Thời Ngự lại nắm lấy tay cô, thấp giọng nói: "Lâm Noãn, đừng nói sang chuyện khác."
Lúc này cửa phòng bỗng bị đẩy ra, Diệp Khả vội vàng chạy vào: "Thời Ngự, tôi nghe nói các anh gặp sự cố sập ở khu Tây, anh có sao không?"
Tóc của Diệp Khả hơi rối, hiển nhiên vừa rồi ra cửa quá gấp, chưa kịp chỉnh trang.
Lâm Noãn nghe thấy giọng nói của Diệp Khả, vô thức rút tay về, như thể vừa làm chuyện không nên để người khác biết.
Diệp Khả lập tức ngây người, lúc này mới nhận ra mình đã quấy rầy Ninh Thời Ngự và Lâm Noãn.
Diệp Khả lúng túng l.i.ế.m môi, định mở miệng xin lỗi thì Lâm Noãn đứng lên trước, làm như không có chuyện gì: "Bác sĩ nói xương sườn bị nứt một cái, gãy một cái, không cần phẫu thuật, nghỉ ngơi là được, sau đó hơi bị cảm lạnh."
"Không có chuyện lớn là tốt rồi, vừa nãy tôi quá lo lắng." Hai tay Diệp Khả nắm chặt, không biết để đâu.
Cô không ngờ rằng, chuyện Ninh Thời Ngự bị sập ở công trường, cô lại là người cuối cùng biết tin sau khi cả công ty đã hay.