Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 263: Cô Có Ngốc Không

Cập nhật lúc: 2024-12-10 22:17:00
Lượt xem: 20

Hơi ấm từ lòng bàn chân lan tỏa, Lâm Noãn không kìm được rùng mình, miệng còn ừ một tiếng, có chút mập mờ.

Nhận ra đôi chân lạnh giá của mình đang áp sát vào bụng Ninh Thời Ngự, Lâm Noãn vội vàng rụt chân lại.

Ninh Thời Ngự nhanh tay lẹ mắt, đưa tay giữ lấy cổ chân cô, không để cô trốn thoát.

Anh hỏi: "Cô không thấy lạnh nữa sao?"

Lâm Noãn mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng: "Áp sát vào anh như vậy sẽ làm anh bị cảm mất."

"Thể trạng của tôi không yếu đến thế đâu." Ninh Thời Ngự nhếch miệng cười: "Thật hiếm thấy, bây giờ cô còn biết quan tâm đến tôi nữa."

Lâm Noãn cúi đầu, lén nhìn anh một cái, ngượng ngùng không nói gì.

Cô cũng không ngờ Ninh Thời Ngự lại quan tâm đến mình như vậy, không hề chê bỏ cô.

Bầu không khí im lặng một lát, Ninh Thời Ngự đưa tay kéo cái ghế bên cạnh lại, tự nhiên ngồi đối diện với Lâm Noãn, đặt hai chân cô vào lòng mình, hai tay nắm lấy chân cô, giúp cô lưu thông máu, làm ấm cơ thể nhanh chóng.

"Ninh Thời Ngự, anh đi làm việc đi, điều hòa trong phòng anh tốt mà, tôi thổi một lúc là ấm lại thôi."

Lâm Noãn cảm thấy ngượng ngùng khi được chăm sóc, đặc biệt là nhớ tới việc mình và Ninh Thời Ngự không hợp nhau, nói chưa được ba câu đã cãi nhau, càng cảm thấy sự hòa hợp này không phù hợp với họ.

"Tôi không có việc gì, đã làm xong rồi." Ninh Thời Ngự nói xong liền nắm lấy tay phải Lâm Noãn, nhẹ giọng trách: "Lâm Noãn, cô nói xem cô có ngốc không, bị lạnh cả nửa đêm mới biết đến tìm tôi."

tuanh1

"Nếu đến muộn thêm chút nữa, tôi nghĩ cô sẽ c.h.ế.t cóng mất."

Nói xong, anh giơ tay lên định véo má Lâm Noãn.

Lâm Noãn theo phản xạ nghiêng đầu, tránh được bàn tay của Ninh Thời Ngự.

Nụ cười trên mặt Ninh Thời Ngự lập tức biến mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-263-co-co-ngoc-khong.html.]

Cô vẫn còn đề phòng anh.

Lâm Noãn vô thức ngẩn người một lát, có lẽ mình tránh hơi quá, chân đã được sưởi ấm trong lòng người ta, véo má một cái thì có sao đâu?

Cười gượng một cái, Lâm Noãn lập tức lấy lại bình tĩnh: "Anh vừa mới bóp chân tôi, không được véo mặt tôi."

Ninh Thời Ngự bật cười, cố tình véo má cô một cái: "Thịt trên người cô mà cô còn phân biệt cao thấp sang hèn à? Véo một cái thì sao?"

Để giảm bớt ngượng ngùng, Lâm Noãn nhanh chóng rút chân phải ra khỏi lòng anh, không khách khí cọ vào mặt anh: "Đã không phân biệt cao thấp sang hèn, vậy tôi cọ anh hai cái có được không?"

Ninh Thời Ngự nắm lấy chân cô, cười không thể vui hơn.

Lúc này, anh như thật sự trở về sáu năm trước, về thời điểm họ còn rất hạnh phúc.

"Ông chủ, có trong phòng không?" Khi hai người đang vui vẻ thì cửa phòng bị gõ.

Ninh Thời Ngự vội vàng nhét chân Lâm Noãn vào chăn, đứng dậy mở cửa, bưng nước gừng mà bà chủ nấu vào.

"Noãn Noãn, uống chút nước gừng nóng, cơ thể sẽ hồi phục nhanh." Bưng nước gừng tới, Ninh Thời Ngự ngồi cạnh Lâm Noãn.

"Ừm." Lâm Noãn nhận lấy nước gừng, cẩn thận thổi, uống hơn nửa bát, cô lại chừa lại nửa bát cho Ninh Thời Ngự: "Anh cũng uống một chút để phòng ngừa cảm."

Ninh Thời Ngự nhận lấy bát, cười rất hài lòng: "Thật sự biết nghĩ cho tôi rồi."

Ý tốt của Lâm Noãn, Ninh Thời Ngự không khách sáo.

Hai người uống xong nước gừng, Ninh Thời Ngự liền tắt máy tính, cởi áo khoác, cũng chen lên giường.

Chiếc giường nhỏ rộng một mét hai, chiều dài còn chưa đủ chiều cao của anh.

Ninh Thời Ngự ngồi bên cạnh cô, Lâm Noãn thấy hơi khó chịu nhưng không nói gì, chỉ lùi người về sau: "Anh to lớn như vậy, tôi nhường chỗ cho anh nhiều một chút."

Loading...