Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 262: Có anh ấy thật tốt

Cập nhật lúc: 2024-12-10 22:15:57
Lượt xem: 21

Đột nhiên, Lâm Noãn ủy khuất sắp khóc, không nhịn được chửi thề: "Mẹ kiếp, đây là cái khách sạn quỷ quái gì vậy, rõ ràng chính là nhà xác."

Cẩn thận ngồi dậy khỏi giường, chiếc áo phao trên chăn đã rơi xuống đất.

Cô cúi người nhặt áo lên, mũi bỗng nhiên hoàn toàn nghẹt lại.

Lâm Noãn vành mắt đỏ hoe, lập tức không chịu nổi nữa, nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, vội vã mặc quần áo vào.

——

Phòng bên cạnh, Ninh Thời Ngự mặc áo len mỏng, đã làm việc trước máy tính xách tay năm sáu tiếng.

Cộc, cộc, cộc...

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Ninh Thời Ngự đáp như đang ở công ty: "Vào đi."

Cửa phòng không mở ra, tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.

Ninh Thời Ngự ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chợt nhớ ra mình đang ở một khách sạn nhỏ trên thị trấn, anh liền đứng dậy đi ra mở cửa.

Ninh Thời Ngự vừa mở cửa đã thấy Lâm Noãn quấn kín mít, chỉ chừa lại đôi mắt ngấn nước.

Anh lập tức kinh ngạc, chưa kịp hỏi han gì thì Lâm Noãn đã kéo khăn quàng cổ xuống, vừa khóc vừa kể lể: "Ninh Thời Ngự, phòng em không có nước nóng, điều hòa không sưởi ấm, chăn lại mỏng dính, em sắp c.h.ế.t cóng rồi."

Ninh Thời Ngự sa sầm mặt, kéo cô vào trong phòng, nghiêm giọng hỏi: "Em không có nước nóng sao không sang nói với anh sớm?"

Lâm Noãn sụt sịt, tội nghiệp nói: "Anh đang làm việc, em không muốn làm phiền anh."

Gỡ mũ trên đầu Lâm Noãn xuống, Ninh Thời Ngự áp hai tay lên má cô, trái tim anh thắt lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-262-co-anh-ay-that-tot.html.]

Anh đau lòng nói: "Mặt lạnh cóng rồi."

Ngay sau đó, anh nắm lấy hai tay Lâm Noãn, đưa lên miệng hà hơi nóng xoa xoa: "Tại anh cả, lúc nãy anh nên vào phòng với em kiểm tra thiết bị trước, nếu không đã không để em bị lạnh thế này."

tuanh1

Lâm Noãn bị lạnh cả đêm, vốn đã rất tủi thân, được Ninh Thời Ngự an ủi lại càng thấy ủy khuất hơn, thấy mình thật đáng thương.

Thân hình run rẩy, Lâm Noãn ấm ức phàn nàn: "Nước lạnh quá, nhưng người em ướt hết rồi nên em vẫn cố tắm một cái."

"..." Ninh Thời Ngự không biết nói gì, nên khen cô dũng cảm hay mắng cô ngốc nghếch đây.

Thấy Ninh Thời Ngự im lặng nhìn mình chằm chằm, Lâm Noãn ngẩng đầu hỏi: "Sao điều hòa phòng anh lại tốt?"

"Anh cũng không biết." Ninh Thời Ngự lắc đầu: "Em mau lên giường nằm đi, anh bảo chủ khách sạn pha cho em bình trà gừng."

"Để em đứng một lát đã, em lạnh đến mức không muốn cử động." Lâm Noãn đứng yên tại chỗ, mặc cho Ninh Thời Ngự xoa tay mình, không hề khó chịu hay từ chối.

Đây là lần đầu tiên sau khi trở về thành phố A, cô không tránh né sự tiếp xúc của Ninh Thời Ngự.

Ninh Thời Ngự nắm lấy bàn tay lạnh giá của cô, không chút do dự áp lên má mình để sưởi ấm.

Một luồng hơi ấm lan tỏa từ lòng bàn tay Lâm Noãn đến tận đáy lòng, cô bỗng nhiên cảm thấy rất an toàn, rất yên tâm.

Mấy năm nay, lần đầu tiên cô cảm thấy có anh thật tốt.

"Em đỡ hơn chút nào chưa?" Ninh Thời Ngự dịu dàng hỏi.

"Vâng, đỡ hơn nhiều rồi." Lâm Noãn gật đầu.

Thực ra, cô cũng chẳng đỡ hơn là bao, ngoài hai bàn tay hơi ấm ra thì cả người vẫn lạnh ngắt, nhưng trong lòng lại ấm áp, vô cùng ấm áp.

Ninh Thời Ngự đỡ Lâm Noãn ngồi xuống giường, sau đó cởi giày của cô, rồi đặt đôi chân lạnh cóng của cô vào bụng mình.

Loading...