Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 231: Anh làm gì vậy
Cập nhật lúc: 2024-12-10 22:10:37
Lượt xem: 22
Tuy rằng yêu cầu mà cục trưởng Châu đưa ra trong cuộc họp hôm đó không có nhiều lợi ích.
Nhưng nếu bỏ qua dự án này, sau này họ sẽ có rất nhiều cơ hội khác.
Chỉ cần Lâm Noãn đồng ý, rồi tìm cách thuyết phục các cổ đông, sau này chính quyền sẽ là hậu thuẫn lớn nhất của cô.
Đây là cơ hội hiếm có đối với Lâm Noãn.
tuanh1
Thế nhưng, cô lại từ bỏ.
Thoát khỏi WeChat, Ninh Thời Ngự đột ngột đứng dậy, mặt không biểu cảm nói: "Tôi về công ty trước, bữa tối nay tôi không đi nữa, hôm khác mời lại."
Ninh Thời Ngự nói xong, cầm chìa khóa xe, không quay đầu lại rời đi.
Tần Hoài đứng trước bàn làm việc, nhìn theo bóng lưng Ninh Thời Ngự, khó hiểu hỏi: "Lão đại, vụ khu Cao tân có phải là cái bẫy mà Tam ca đặt ra cho Tam tẩu, để xem cô ấy có liên thủ với Cố Nam Khai không?"
Mục Nam Kiêu bình thản nhún vai: "Không biết."
Sau đó, anh quay người, nhìn theo bóng lưng Ninh Thời Ngự rời đi, chỉ biết rằng bảo anh từ bỏ Lâm Noãn, có lẽ cả đời này cũng không thể.
——
Nhà cũ họ Ninh.
Sau khi gửi tin nhắn đi, Lâm Noãn đợi rất lâu vẫn không nhận được hồi âm của Ninh Thời Ngự.
Chạng vạng tối, chị Trương gọi cô xuống ăn cơm, Lâm Noãn vừa mở cửa đã thấy Ninh Thời Ngự đi lên từ cầu thang.
Lâm Noãn không khỏi sửng sốt, cô dám chắc Ninh Thời Ngự chắc chắn đã thấy tin nhắn cô gửi, chỉ là cố tình không trả lời thôi.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Noãn bỗng cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhớ đến chuyện say rượu mấy ngày trước.
Nhìn Ninh Thời Ngự một lúc, cô cố ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Anh đã xem tin nhắn tôi gửi chưa? Ngày mai tôi sẽ đi gặp Châu cục."
Mặt mày Ninh Thời Ngự lạnh lùng trầm xuống, hai tay đút túi quần, nghiêm giọng hỏi: "Giọng em sao thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-231-anh-lam-gi-vay.html.]
"Hả?" Lâm Noãn xoa xoa mũi, lúc đầu chưa hiểu anh ám chỉ điều gì.
Đến khi nhận ra mũi mình bị nghẹt, cô mới vội giải thích: "Hơi bị cảm nhẹ, mũi nghẹt nên giọng thành thế này."
Ninh Thời Ngự tiến lại gần, đưa tay sờ trán cô: "Đã uống thuốc chưa?"
"Uống rồi, tôi không sao." Lâm Noãn ngượng ngùng gạt tay anh ra, rồi nói tiếp: "Ngày mai tôi đi gặp Châu cục, anh chắc không có ý kiến gì chứ."
Ninh Thời Ngự là người từng trải trong giới kinh doanh, Lâm Noãn cảm thấy hỏi ý kiến anh trước khi làm việc cũng không sai.
Biết đâu anh sẽ có cách hay hơn, dù sao mối quan hệ của anh cũng rộng hơn, may ra tâm trạng tốt sẽ giúp cô một tay.
"Lâm Noãn, đừng trộn lẫn công việc và cuộc sống, ở nhà là nơi bàn chuyện công việc sao?" Ninh Thời Ngự có vẻ hơi mất kiên nhẫn, cảm thấy Lâm Noãn luôn nói những điều anh không muốn nghe.
Nhưng anh, lại không thể buông bỏ cô.
"..." Lâm Noãn không biết nói gì.
Giữa họ, ngoài công việc ra còn có chuyện gì khác để nói không?
Vì sao cô ở lại nhà họ Ninh, trong lòng anh không rõ sao?
"Cậu chủ, phu nhân, đến giờ ăn tối rồi." Dì Trương thấy Lâm Noãn mãi không xuống nên lên lầu, không ngờ lại gặp Ninh Thời Ngự về.
Sau đó, bà quay sang báo cáo với Lâm Noãn: "Phu nhân, vừa nãy phu nhân gọi điện đến, nói ngày kia sẽ đưa cậu chủ nhỏ về."
"Vâng, tôi biết rồi." Lâm Noãn nhân cơ hội dì Trương lên lầu, lách qua Ninh Thời Ngự, đi theo bà xuống ăn cơm.
Suốt bữa tối cho đến khi kết thúc, Lâm Noãn và Ninh Thời Ngự đều không nói gì, dường như cũng chẳng có gì để nói.
Ăn tối xong, Lâm Noãn uể oải trở về phòng. Cô vừa mở cửa phòng chưa kịp vào thì cánh tay bị Ninh Thời Ngự túm lấy, kéo vào phòng đối diện.
Lâm Noãn hơi cau mày: "Ninh Thời Ngự, anh làm gì vậy?"
Ninh Thời Ngự lại nói không đầu không đuối: "Thuốc tránh thai khẩn cấp không tốt cho cơ thể, có thể cảm cúm là do uống thuốc này, sau này em nên uống ít đi."