Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 208: Vậy anh nhẹ tay một chút

Cập nhật lúc: 2024-12-10 22:05:12
Lượt xem: 33

Lâm Noãn tan làm về nhà, Lâm Thâm Thâm được Lục Cẩn Vân đưa đi dự họp lớp.

Cô tắm rửa xong liền ngã lưng xuống giường ngủ.

Trở về nhà họ Ninh, về mặt chăm sóc con cái cô đỡ lo lắng hơn nhiều, nhưng những rắc rối với Ninh Thời Ngự lại khiến cô hao tâm tổn sức, cảm giác nửa cái mạng cũng bị anh ta nắm trong tay.

Khi đêm khuya vắng lặng, Lâm Noãn cảm thấy sau lưng có trọng lượng đè nặng, đẩy cơ thể cô lung lay.

tuanh1

Cô mơ màng bật công tắc đầu giường, quả nhiên nhìn thấy phía sau bóng dáng của mình còn chồng lên một bóng người khác.

Lâm Noãn xoay người, kéo chăn đắp kín người, mở to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt: "Thời Ngự, nửa đêm anh không ngủ, xông vào phòng tôi làm gì?"

Thời Ngự?

Lông mày Ninh Thời Ngự hơi nhíu lại, tay phải cầm thuốc cao không tự chủ lắc lư một cái.

Lâm Noãn gọi anh là Thời Ngự, đã lâu rồi cô không gọi anh như vậy.

Lâm Noãn thấy Ninh Thời Ngự sững sờ nhìn mình chằm chằm, lông mày nhíu chặt, bĩu môi ra vẻ đe dọa: "Thời Ngự, nếu anh không về phòng, tôi sẽ gọi bác gái đến xử lý anh."

Bác gái?

Ninh Thời Ngự càng nhíu chặt mày.

Từ khi kết hôn, Lâm Noãn đã đổi cách xưng hô gọi Lục Cẩn Vân là mẹ, ngay cả khi đưa anh đơn ly hôn, cô vẫn luôn gọi Lục Cẩn Vân là mẹ.

Chẳng lẽ hôm nay cô ấy ho ra m.á.u đến mức mất trí nhớ?

"Anh còn cởi quần áo của tôi, anh là lưu manh sao?" Lâm Noãn đỏ mặt, trong giọng nói e thẹn còn ẩn chứa chút ngọt ngào: "Tôi mới vừa trưởng thành, anh cũng không biết xấu hổ mà ra tay."

Ninh Thời Ngự nghe vậy, đôi mày nhíu chặt lập tức giãn ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-208-vay-anh-nhe-tay-mot-chut.html.]

Được rồi, chứng mộng du cũ của cô lại tái phát, đã nhiều năm không xảy ra.

Lúc mới đến nhà họ Ninh, cô còn thường xuyên phát bệnh, nửa đêm dậy tìm ba mẹ, gọi Ninh Thanh Dương và Lục Cẩn Vân là ba mẹ, có lần còn nửa đêm nháo đòi Ninh Thanh Dương lái xe đưa đi học, làm mọi người bối rối.

Trong tình huống này, mọi người phải phối hợp với bệnh nhân, không thể cưỡng ép giảng đạo lý, nếu không cẩn thận sẽ dẫn đến rối loạn tinh thần.

Ninh Thời Ngự hít sâu một hơi, nghĩ thầm, xem ra thời gian gần đây cô ấy chịu áp lực rất lớn.

Anh lắc lắc thuốc cao trong tay, nói nhỏ: "Ban ngày em đập lưng vào, em không nhớ sao? Anh đang bôi thuốc cho em đây."

Lâm Noãn nhún vai, quả nhiên lưng rất đau: "Đau quá."

Ninh Thời Ngự mỉm cười, đưa tay vuốt ve mặt cô: "Nằm xuống, anh xoa bóp cho em."

Lâm Noãn chớp mắt, có vẻ nửa tin nửa ngờ.

Mấy ngày trước sinh nhật cô, Lục Cẩn Vân còn dặn dò, nói bây giờ cô đã lớn, phải giữ khoảng cách với Ninh Thời Ngự, không để anh vào phòng cô nữa, không được ngủ chung giường.

"Mắt trợn tròn như búp bê vậy, còn sợ anh ăn thịt em à, mau nằm xuống đi." Ninh Thời Ngự xoa đầu Lâm Noãn, trong lòng ấm áp.

Đã lâu rồi Lâm Noãn không nhìn anh bằng ánh mắt như vậy, đã lâu không nói chuyện với anh bình thản như thế.

Lâm Noãn cắn môi dưới, từ từ nằm sấp xuống giường: "Vậy anh nhẹ tay một chút."

"Ừ." Ninh Thời Ngự gật đầu.

"Cổ và đầu tôi đều đau, cũng không biết thời gian qua tôi đã làm gì nữa." Lâm Noãn lẩm bẩm.

"Lo tranh cãi với anh, làm phiền anh thôi." Ninh Thời Ngự dịu dàng đáp.

"Tôi đâu có." Lâm Noãn quay đầu, ánh mắt nhìn Ninh Thời Ngự sáng long lanh.

Ninh Thời Ngự nghe cô nói mệt, bôi thuốc xong liền xoa bóp cổ và vai cho cô, khiến toàn thân Lâm Noãn đỏ bừng, ngay cả tai cũng đỏ lên.

Loading...