Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 171: Mua cho em

Cập nhật lúc: 2024-12-10 22:01:22
Lượt xem: 35

Khi đó, Lâm Noãn rất dựa dẫm vào anh, rất dựa dẫm...

Tối hôm qua, cô chắc chắn vẫn giống như lúc đó, tất cả uất ức đều chỉ phát tiết với anh.

Cô chắc chắn vẫn dựa dẫm vào anh, giống như trước đây.

So với Cố Nam Khai, cô chắc chắn càng mong đợi anh xuất hiện, càng mong đợi anh đến cứu cô hơn.

Lúc Ninh Thời Ngự đang mơ mộng, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra. Anh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Lâm Noãn mặt không biểu cảm đứng ở cửa.

"Tổng giám đốc Lâm, có chuyện gì không?" Ninh Thời Ngự cười nhạt, nhưng có thể nhìn ra tâm trạng anh không tệ.

Lâm Noãn trầm mặt, chậm rãi bước đến gần, nhìn thấy gương trên bàn anh, cô khó tin đánh giá anh.

Cô nói giọng châm chọc: "Tổng giám đốc Ngự giàu có như vậy, còn lo lắng mặt mũi bị xước, không quyến rũ được phụ nữ sao?"

Ninh Thời Ngự điềm nhiên như không, cất gương vào ngăn kéo, cầm chuột, mở máy tính: "Lâm Noãn, em ăn no rồi, đến tìm người cãi nhau à?"

Lâm Noãn khinh thường hừ lạnh một tiếng, lấy từ trong túi ra một lọ thuốc mỡ ném trước mặt anh, rồi xoay người rời đi.

Ninh Thời Ngự cầm lấy thuốc mỡ, không khỏi bật cười.

Anh mở ngăn kéo lần nữa, lấy ra lọ thuốc mỡ mình vừa mua, giống hệt thuốc Lâm Noãn đưa cho anh.

"Lâm Noãn." Ninh Thời Ngự gọi cô một tiếng.

Lâm Noãn dừng bước, bỗng nhiên quay người lại, Ninh Thời Ngự liền ném lọ thuốc mỡ trong tay qua.

Lâm Noãn theo phản xạ đón lấy, thấy vật ném tới giống hệt thứ mình vừa cho, lòng cô chùng xuống.

Cô lại tự suy diễn, người ta chẳng thèm đoái hoài đến món quà cô mua.

Cô lạnh lùng nhìn về phía Ninh Thời Ngự, Ninh Thời Ngự lắc lắc thuốc mỡ trong tay: "Của cô đây, vừa mới mua cho cô đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-171-mua-cho-em.html.]

tuanh1

Trái tim Lâm Noãn bỗng nhiên lại dâng lên một luồng ấm áp, tim đập cũng nhanh hơn một chút.

"Cảm ơn."

Nói xong, cô đóng cửa phòng làm việc của anh, rồi trở lại phòng làm việc của mình.

Trước bàn làm việc, cô nhìn thuốc mỡ mà Ninh Thời Ngự cho, không nhịn được cười.

Cô và Ninh Thời Ngự, thật đúng là oan gia, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

——

Ninh Thời Ngự bôi thuốc mỡ Lâm Noãn đưa cho, cửa phòng làm việc lại bị đẩy lần nữa, lão Trương run rẩy bước vào.

"Trương tổng, có chuyện gì mà đến đây vậy?"

Khuôn mặt của Ninh Thời Ngự lạnh như băng, khác hẳn so với lúc vừa gặp Lâm Noãn.

Lão Trương tổng quỳ gối trước mặt anh, nước mắt tuôn đầy mặt, đau lòng nói: "Ninh tổng, Mục Dã nó có mắt không tròng, không nhìn ra thân phận của Lâm tổng, mới dám làm chuyện vô liêm sỉ, kính xin Ninh tổng đại nhân bỏ qua lỗi lầm của kẻ tiểu nhân, tha cho nó, tha cho gia đình chúng tôi."

Đôi môi mỏng của Ninh Thời Ngự khẽ cong lên, trên mặt nổi lên một nụ cười châm chọc, bút ký trong tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

"Trương tổng, tôi đã đưa người về cho ông rồi còn gì?"

Lão Trương tổng khóc lóc: "Vâng vâng vâng, thằng con tôi đã về nhà rồi."

"Ninh tổng, hiện tại nó chỉ còn nửa cái mạng, chân phải này sợ là cũng không lành được nữa, lão Trương tôi ở đây dày mặt cầu xin Ninh tổng, xin Ninh tổng rộng lượng, có thể bỏ qua chuyện này, đừng đuổi tôi ra khỏi hội đồng quản trị."

"Anh xem Mục Dã nó đã như vậy, nửa đời sau chắc cũng không còn lòng tin làm người, nếu anh lại đuổi tôi ra khỏi hội đồng quản trị, chúng tôi thật sự không biết sống thế nào."

"Ninh tổng, tôi cầu xin anh rộng lượng, cho chúng tôi một cơ hội, sau này tôi nhất định sẽ dạy dỗ thằng con thật tốt, tuyệt đối không để nó làm chuyện sai trái nữa."

Lão Trương tổng vừa nói, vừa đập đầu xuống sàn nhà.

Loading...