Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 163: Ly hôn rồi

Cập nhật lúc: 2024-12-10 22:01:10
Lượt xem: 35

Khi Trác Phàm vừa khởi động xe, Lâm Noãn ngồi ở ghế sau, nhanh chóng cởi áo khoác của Ninh Thời Ngự, vèo một cái ném ra ngoài cửa sổ.

"..." Trác Phàm.

"..." Ninh Thời Ngự.

Ghế sau.

Lâm Noãn như không có chuyện gì xảy ra mặc quần áo của Cố Nam lên người, hai tay chống lên ghế ngồi, tay phải đỡ cằm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, để lại phía sau đầu cho Ninh Thời Ngự.

Trác Phàm bối rối, tốc độ xe chậm như kiến bò.

"Sếp, tôi có cần xuống nhặt không?"

"Lái xe đi." Ninh Thời Ngự nghiến răng nói.

Trác Phàm thầm thở dài, gọi điện cho cấp dưới bảo qua nhặt quần áo, không phải vì quần áo đắt mà sợ bên trong có giấy tờ của Ninh Thời Ngự.

Tuy nhiên, tính nóng nảy của Lâm Noãn, hôm nay Trác Phàm mới thấy rõ.

Cô hoàn toàn không chịu thua, một chút cũng không chịu đầu hàng.

Tính cách này không giống sếp, lại giống ai đây?

Không phải người một nhà không vào một cửa.

Bốn mươi phút sau, xe dừng dưới tòa chung cư Nam Sơn.

Ninh Thời Ngự nắm cánh tay Lâm Noãn, lôi kéo ném cô vào trong nhà.

Trong phòng khách, Lâm Noãn loạng choạng ngã vào, phải vịn vào tủ bên cạnh mới không ngã xuống đất.

Sau khi đứng vững, cô đút hai tay vào túi áo khoác, hơi ngẩng đầu lên, lạnh lùng trừng mắt nhìn Ninh Thời Ngự, như đã chuẩn bị sẵn sàng để cãi nhau, định làm to chuyện với anh.

Ninh Thời Ngự nhìn ánh mắt thách thức của cô, lười phản ứng, chỉ kéo áo khoác trên người cô, mặt không biểu cảm hỏi: "Có chỗ nào bị thương không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-163-ly-hon-roi.html.]

Lâm Noãn giơ tay lên, gạt tay anh ra: "Đừng lấy bàn tay bẩn thỉu của anh chạm vào tôi."

Ninh Thời Ngự chống nạnh, cúi đầu nhìn cô: "Lâm Noãn, tối nay em không làm ầm lên thì không chịu phải không? Được, có gì không hài lòng cứ nói ra hết đi."

Ninh Thời Ngự không đáp trả, Lâm Noãn có chút bực bội, nghĩ mình đang khổ sở thế này mà anh lại ở khách sạn vui vẻ với Lam Phỉ Nhi, trong lòng cô liền nghẹn lại, nhìn thấy mặt anh là nổi giận.

Nhưng cô cũng nhìn ra, nếu cô cố tình gây sự, Ninh Thời Ngự sẽ không thèm để ý đến.

Anh biết tâm trạng cô tối nay không tốt nên cố tình đưa cô về đây để ăn tức.

"Sao, không náo nữa à?" Ninh Thời Ngự thản nhiên hỏi.

Thái độ của anh càng như vậy, Lâm Noãn càng tức giận.

Hít sâu một hơi, Lâm Noãn kéo chặt áo, khoanh tay trước ngực, đột ngột nói: "Anh là ai của tôi? Tại sao tôi phải gây sự với anh, lúc ở bệnh viện tôi đã cãi nhau với Nam Khai rồi."

Lâm Noãn nhắc đến Cố Nam Khai, Ninh Thời Ngự lập tức mất bình tĩnh.

Cô luôn có thể nhanh chóng chạm vào điểm yếu của anh, khiến tâm trạng bình thản của anh dấy lên gợn sóng.

Ánh mắt Ninh Thời Ngự trầm xuống, lạnh giọng cảnh cáo: "Lâm Noãn, đừng thách thức giới hạn của tôi, đừng tự dưng gây sự."

Lâm Noãn hất tóc không quan tâm: "Ninh Thời Ngự, từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ tới chuyện gây sự với anh."

Xoay người đến gần sofa, cô chậm rãi ngồi xuống, rót cho mình ly trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Tôi lên xe của anh, cùng anh về đây, đơn giản chỉ muốn nói với anh, chúng ta ly hôn đi."

Ly hôn.

Chỉ bốn chữ đơn giản, ánh mắt Ninh Thời Ngự bỗng trầm xuống, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Anh thà Lâm Noãn làm ầm lên, dù náo loạn thế nào cũng được, chỉ không muốn nghe đến hai chữ ly hôn.

tuanh1

Mỗi lần Lâm Noãn nhắc đến ly hôn, như có d.a.o đ.â.m vào tim anh, dày vò anh, khiến anh vô cùng khó chịu.

Nhìn xuống Lâm Noãn từ trên cao, nhìn vẻ thản nhiên của cô, nhìn cô mặc quần áo của Cố Nam Khai, hơi thở của Ninh Thời Ngự dần khó khăn.

"Ninh tổng, đã suy nghĩ kỹ chưa?" Lâm Noãn nhẹ nhàng hỏi.

Loading...