Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 157: Vẫn Là Anh Ấy

Cập nhật lúc: 2024-12-10 21:57:14
Lượt xem: 20

Mấy người đàn ông ở cửa, thô bạo xách Trương Mục Dã lên: "Yêu đương bình thường giữa nam và nữ? Đến đồn cảnh sát giải thích đi."

"Đệch mẹ, các anh là ai? Cút ngay ra ngoài, có tin tôi tố cáo các anh tự ý xông vào nhà dân không?" Trương Mục Dã hung hăng quát.

Tuy nhiên, mấy người ở cửa lấy thẻ công tác ra, Trương Mục Dã lập tức xìu xuống: "Đồng chí, đây là một sự hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, tôi và Lâm tổng là quan hệ yêu đương bình thường, không tin anh có thể hỏi Lâm tổng của chúng tôi."

Trương Mục Dã đảo mắt nhìn lại phòng ngủ, chỉ thấy người đàn ông kia đã khoác áo khoác cho Lâm Noãn.

Lâm Noãn này, rốt cuộc cô ta có lai lịch gì? Làm sao lên được địa vị đó?

Người đàn ông bên cạnh cô sao lại có vẻ quen mắt?

Trong phòng ngủ, người đàn ông dùng áo khoác của mình quấn Lâm Noãn vào lòng, bế ngang lên: "Noãn Noãn, không sao rồi, không sao đâu."

Tay trái Lâm Noãn nắm chặt áo anh, khóc không thành tiếng: "Nam Khai, Nam Khai."

Nếu Cố Nam Khai không kịp thời chạy tới, hậu quả của cô hôm nay không thể tưởng tượng nổi.

Cố Nam Khai đau lòng cúi đầu, dùng môi chạm nhẹ lên trán cô: "Anh đến rồi, không sao đâu, không có chuyện gì đâu."

Lâm Noãn nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má...

Mỗi lần tuyệt vọng, mỗi lần gặp khó khăn, Cố Nam Khai luôn xuất hiện đúng lúc.

Lần sinh nhật của Mục lão gia tử, lần từ thiện kia, còn có hôm nay, anh đã là lần thứ ba cứu cô khỏi nguy hiểm.

Cho dù cô cố tình muốn cắt đứt quan hệ với anh, anh vẫn không bỏ mặc cô, vẫn đến cứu cô.

——

Trên đường từ bệnh viện trở về.

Trợ lý của Cố Nam Khai cẩn thận báo cáo: "Thư ký trưởng Cố, ngài vừa mới từ bữa tiệc lao ra như vậy, Lương lão rất tức giận, bảo ngài trở về làm kiểm điểm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-157-van-la-anh-ay.html.]

Cố Nam Khai khẽ cau mày, nói nhạt: "Chuyện công việc, ngày mai bàn tiếp."

Trợ lý lo lắng: "Thư ký trưởng Cố, nhưng bây giờ rất quan trọng với ngài, lỡ như..."

Cố Nam Khai sầm mặt, hạ giọng: "Tiểu Đỗ, nếu phải nhắc lại, tôi sẽ không nói lần thứ hai."

Trợ lý nhìn thoáng qua Lâm Noãn, không dám lên tiếng nữa.

Cố thư ký vốn luôn làm việc trầm ổn, lúc nào cũng đặt công việc lên hàng đầu. Nhưng bữa tối quan trọng như vậy, anh nhận một cuộc điện thoại liền vội vã chạy ra ngoài.

Đi theo anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy anh mất bình tĩnh đến thế.

Hóa ra anh không phải là người cuồng công việc.

Hóa ra anh cũng có cô gái mà anh quan tâm.

Bên cạnh Cố Nam Khai, Lâm Noãn lúng túng. Cô lại gây phiền phức cho công việc của anh. Cô nợ anh quá nhiều, sợ rằng cả đời này cũng không trả hết.

Cố Nam Khai thấy Lâm Noãn cúi đầu, anh xoa đầu cô, dịu dàng hỏi: "Noãn Noãn, tay còn đau không? Còn chỗ nào khó chịu không?"

tuanh1

"Không đau nữa, không có chỗ nào khó chịu." Lâm Noãn lắc đầu, lòng đầy áy náy.

"Vụ này cảnh sát đã xử lý rồi. Tên họ Trương kia sau này không dám làm phiền em nữa đâu." Cố Nam Khai nói nhẹ nhàng.

"Vâng." Lâm Noãn ngẩng đầu nhìn Cố Nam Khai hỏi: "Nam Khai, sao anh biết em bị bắt cóc? Làm sao anh biết em ở căn hộ của Trương Mục Dã?"

Lâm Noãn đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không đoán được Cố Nam Khai làm sao biết được hành tung của cô.

Cố Nam Khai định mở miệng giải thích thì xe vừa dừng lại dưới tòa nhà của anh.

Cửa xe mở ra, Lâm Noãn nhìn thấy Diệp Khả đang đứng hớt hải ở cửa: "Noãn Noãn, em không sao chứ? Có bị thương không?"

"Diệp Khả?" Lâm Noãn ngạc nhiên khi gặp được Diệp Khả ở đây.

Loading...