Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 153: Trêu được không
Cập nhật lúc: 2024-12-10 21:57:08
Lượt xem: 23
Một người đàn ông khác nâng chân cô lên, nhét cô vào trong chiếc xe bảo mẫu còn tương đối mới.
"Tôi... Tôi... Tôi..."
Dù Lâm Noãn có giãy giụa thế nào, họ cũng không buông lỏng cô ra, còn lấy mảnh vải đen che mắt cô và trói tay cô ra sau lưng.
Cách đó không xa.
Một bóng người mảnh khảnh bước ra từ trong ngõ hẻm, tận mắt chứng kiến quá trình Lâm Noãn bị bắt đi.
Cô ta kinh ngạc nói: "Noãn Noãn"
Trong xe, hai người đàn ông trói chặt Lâm Noãn rồi lái xe đi nhanh như gió, không để lại dấu vết.
Dường như Lâm Noãn chưa từng tới con ngõ nhỏ và quán cà phê này.
Xe lắc lư đi về phía trước, Lâm Noãn cố gắng ghi nhớ lộ trình, nhưng họ liên tục đi vòng vo khiến cô choáng váng.
Khoảng ba giờ sau, Lâm Noãn bị hai người đàn ông áp giải đến một nơi không rõ.
Miệng cô bị băng keo đen bịt kín, mắt cũng bị che khuất.
Nhưng khi xuống xe, cô lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, mùi hoa.
Cô mới ngửi thấy mùi này cách đây không lâu.
Cô chắc chắn mình đã từng đến nơi này.
Người đàn ông cao to khiêng Lâm Noãn, ba người leo cầu thang rất lâu. Lâm Noãn ngửi thấy mùi mồ hôi và tiếng thở hổn hển của hai người kia.
Với sự che giấu rõ ràng như vậy, cô gần như dám khẳng định người chụp ảnh và bắt cóc chính là cùng một người.
"Vù vù."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-153-treu-duoc-khong.html.]
Cửa phòng đóng lại, Lâm Noãn thấy ấm áp, cô bị ném vào trong phòng.
Cảm nhận nhiệt độ trong phòng, là hơi ấm của sàn sưởi, chắc là một khu chung cư cao cấp.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của một người đàn ông.
"Ừm..." Lâm Noãn dùng mũi phát ra âm thanh, ý bảo đối phương tháo băng dính trên miệng cô ra.
Người đàn ông bật cười, chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Noãn, giơ tay xé miếng băng dính trên miệng cô xuống.
"Trương Mục Dã, tôi đã từng đến căn nhà này rồi, cần gì phải vòng vo xa như vậy?" Lâm Noãn thở hổn hển rồi nói tiếp: "Những tấm ảnh đó cũng là anh bảo người ta chụp phải không? Lần trước anh ngăn cản tôi, anh đã lên kế hoạch từ lâu rồi. Anh không chỉ muốn lừa tiền tôi, mà còn muốn tôi thân bại danh liệt."
Ba, ba, ba...
"Lâm tổng, không trách được cô có thể đặt trúng khu Tây. Xem ra, cô có vài phần bản lĩnh thật. Không ngờ tôi còn chưa lên tiếng, cô đã đoán được là tôi." Người đàn ông vỗ tay, anh ta khá khâm phục đầu óc của Lâm Noãn.
Thật ra, Lâm Noãn vừa vào tòa nhà chung cư đã đoán được tất cả mọi chuyện.
Trương Mục Dã ghi hận chuyện cô vạch trần vụ hai triệu, nên muốn trả thù cô.
"Trương Mục Dã, anh nghĩ anh chọc nổi tôi sao?" Lâm Noãn cười lạnh nói.
Trương Mục Dã đưa tay cởi miếng vải đen trên mắt Lâm Noãn: "Mấy người Đại Hắc cũng không biết làm việc, trói Lâm tổng thành thế này, cột đau thì làm sao bây giờ?"
Khi mảnh vải trên mắt được gỡ ra, trước mắt Lâm Noãn mọi thứ trở nên mờ ảo. Phải một lúc sau cô mới nhìn rõ được xung quanh.
tuanh1
"Lâm tổng, mời ngồi." Người đàn ông đỡ Lâm Noãn ngồi xuống ghế sofa.
Lâm Noãn phun tóc trong miệng ra: "Trương Mục Dã, đừng quanh co nữa, có gì cứ nói thẳng."
Người đàn ông cười tươi, giơ tay vén tóc trên mặt Lâm Noãn, mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt má cô, ánh mắt nhìn cô đầy ám muội.
Lâm Noãn trợn trắng mắt, quay mặt đi.
"Lâm tổng, chúng ta đã nói rồi mà, ban ngày cô đi làm, buổi tối cô đến đây dạy kèm cho tôi, sao cô lại biến mất không một lời từ biệt?" Nâng cằm Lâm Noãn lên, anh ta áp sát: "Tôi không còn cách nào khác nên mới phải hẹn Lâm tổng ra đây."