Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 149: Vô Tâm Vô Phế

Cập nhật lúc: 2024-12-10 21:57:02
Lượt xem: 38

Lâm Noãn mở to mắt, không nhúc nhích nhìn Ninh Thời Ngự.

Đã lâu không nhìn anh ấy cẩn thận như vậy.

Hai mắt đỏ bừng, trong mắt hiện đầy tơ máu, sắc mặt cũng tương đối tái nhợt, lộ ra vẻ rất mệt mỏi.

tuanh1

Anh ấy có vẻ rất mệt mỏi, lâu rồi không nghỉ ngơi tốt.

Ninh Thời Ngự sờ trán cô, nhỏ giọng hỏi: "Nhìn chằm chằm vào anh làm gì? Sao không ngủ? Có phải có chỗ nào không thoải mái không? Anh gọi bác sĩ tới khám cho em."

Ầm...

Một tiếng sấm vang.

Lâm Noãn vô thức run lên: "Không, không có chỗ nào không thoải mái."

Ninh Thời Ngự cầm tay cô, chậm rãi nhếch khóe miệng, cười có phần bất đắc dĩ, lại có vài phần cưng chiều: "Chỉ là sét đánh mà thôi, không sao đâu, chỉ là tiếng vang dọa người."

"Em không sợ."

"Ừm, em không sợ, vậy mau nhắm mắt lại ngủ đi, bác sĩ nói em vất vả quá độ, cần nghỉ ngơi nhiều."

Đêm quá khuya.

Tiếng sấm rất lớn, Ninh Thời Ngự ôn nhu hết mực.

Lâm Noãn không tránh khỏi tay anh, chỉ nhìn vào mắt anh: "Ninh Thời Ngự, anh cũng không tốt hơn bao nhiêu, sắc mặt tái nhợt, trong mắt đều là tơ m.á.u đỏ, đoán chừng không chống đỡ được bao lâu, anh cũng phải đến đây nằm."

Ninh Thời Ngự hì hì cười: "Còn không phải sao, Ninh phu nhân quá khó chiều."

"..." Lâm Noãn trợn mắt, rốt cuộc là khó chiều?

"Nếu tiếp tục nói chuyện nữa, em sẽ không muốn ngủ nữa, mau nhắm mắt lại đi ngủ." Ninh Thời che mắt cô lại, bắt cô phải nhắm mắt.

Lâm Noãn nắm lấy tay anh, dịch người sang bên cạnh, nhường cho anh một vị trí.

Ninh Thời Ngự ngẩn ra.

Lâm Noãn nhường chỗ cho anh?

Cô đang quan tâm anh?

Lâm Noãn lấy tay Ninh Thời Ngự ra, nghiêm túc nhìn anh: "Anh cũng nằm xuống đi, kẻo ngất xỉu trong phòng bệnh của em, em và ba mẹ không biết giải thích sao."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-149-vo-tam-vo-phe.html.]

Ninh Thời Ngự ít khi chật vật, Lâm Noãn không khỏi sinh lòng thương cảm.

Ninh Thời Ngự sững sờ nhìn cô, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác chua xót.

Sự quan tâm như vậy, đã lâu không được rồi.

"Thôi, anh chắc chắn ghét bỏ em, là em quản quá nhiều." Lâm Noãn thấy Ninh Thời Ngự không có phản ứng, lúng túng xoay người, để lại phía sau lưng cho anh.

Không bao lâu sau, Ninh Thời Ngự cởi áo khoác chui vào trong chăn ấm áp, thuận thế còn vòng tay ôm Lâm Noãn vào lòng.

Lâm Noãn giãy giụa mấy lần, không giãy ra được, cũng lười động đậy, miễn cho lại nổi lên tranh cãi.

Ninh Thời Ngự ôm Lâm Noãn, xoay người cô một cái, để cô đối mặt với mình.

Lâm Noãn đẩy mạnh anh một cái: "Ninh Thời Ngự, anh có ngủ hay không? Không ngủ thì ở lại đó đi."

Ninh Thời Ngự nhướng mày, đè tay cô lại: "Đau dạ dày."

"Có cần gọi bác sĩ đến xem không." Lâm Noãn áp tay lên dạ dày anh, theo bản năng giảm bớt lực, sợ làm anh bị thương.

"Không cần, bệnh cũ rồi." Ninh Thời Ngự nói hời hợt.

Lông mày Lâm Noãn hơi nhíu lại, bàn tay dán lên dạ dày của anh, nhẹ nhàng xoa xoa cho anh.

Lập tức, dạ dày Ninh Thời Ngự ấm lên, tâm cũng ấm áp.

Trầm lặng hồi lâu, đột nhiên Ninh Thời Ngự mở miệng: "Noãn Noãn, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé."

Tiếng nói vừa dứt.

Thật lâu sau, rất lâu sau, Ninh Thời Ngự cũng không nghe thấy câu trả lời của Lâm Noãn.

Ninh Thời Ngự cúi đầu, nâng cằm cô lên, chỉ thấy cô đã sớm ngủ rồi.

Ninh Thời Ngự trợn mắt nhìn cô: "Lâm Noãn, cô thật sự là không tim không phổi."

Hiếm khi không cãi nhau, cùng anh nói chuyện một chút cũng không được sao?

Ninh Thời Ngự nhìn cô gái trước mắt không chớp mắt, chỉ cần cô và Cố Nam vạch rõ ranh giới, anh sẵn lòng bắt đầu lại từ đầu với cô.

Vụ hỏa hoạn của Lâm Thâm và sáu năm trước, anh đều bỏ qua.

Ninh Thời Ngự mắng thì mắng, nhưng vẫn ôm Lâm Noãn vào lòng, ôm chặt lấy.

Sau vụ hỏa hoạn kia, anh không ngủ cùng cô nữa, chưa từng ôm cô như vậy.

Loading...