Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 147: Không Có Nếu
Cập nhật lúc: 2024-12-10 21:56:59
Lượt xem: 28
"Cái gì?" Lâm Noãn giật mình ngẩng đầu, không nghe rõ lời anh vừa nói.
Ninh Thời Ngự cầm đũa, bình thản gắp thức ăn. Việc ăn cơm là chuyện bình thường nhất, nhưng khi anh làm lại toát lên vẻ quý phái lịch thiệp.
"Không phải em vừa nói sẵn sàng sinh con cho anh sao?"
Lâm Noãn mở to mắt nhìn, cô vừa nói câu đó sao?
Hình như cô không có ý đó!
Lâm Noãn nhanh chóng đặt bát đũa xuống, thẳng lưng, nghiêm túc nhìn Ninh Thời Ngự: "Ninh Thời Ngự, ý em vừa rồi là nếu em đồng ý sinh cháu trai cho bà nội, anh cũng sẽ không để em sinh, em nói không sai chứ."
Ninh Thời Ngự ngước mắt, khóe miệng nở một nụ cười nhạt: "Anh đồng ý."
"..." Lâm Noãn không biết nói gì.
Tại sao anh ta lại không theo kịch bản? Lần trước không phải anh ta còn mắng cô bẩn thỉu, mắng cô là phụ nữ đã qua sử dụng, còn sinh cho người khác một đứa con hờ ở nước ngoài sao?
Lâm Noãn cắn môi dưới, mấy lần định nói gì đó nhưng lại thôi.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn chưa tối hẳn, mặt trăng đã ló dạng từ tòa nhà đối diện.
Trăng khuyết như lá liễu, đặc biệt ấm áp.
Lâm Noãn mệt mỏi xoa trán, tại sao lại khó giao tiếp với Ninh Thời Ngự đến vậy?
Cô muốn nói gì? Anh ta không hiểu sao?
Im lặng một lúc lâu, Lâm Noãn quay đầu, bất lực nhìn người đàn ông đối diện: "Ninh Thời Ngự, em nói là nếu, nếu như."
Ninh Thời Ngự ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh của Lâm Noãn: "Anh bằng lòng, sẽ không có nếu như."
Lâm Noãn đau đầu không thôi.
Vừa rồi cô chỉ lấy một ví dụ, nhưng anh lại nhanh nhạy trả lời, căn bản không quan tâm đến cảm nhận của cô, lúc nào cũng vậy.
"Tôi không muốn." Lâm Noãn nói yếu ớt.
Ninh Thời Ngự khẽ cau mày, trong lòng mặc dù không vui, nhưng cũng không nói ra lời quá đáng, chỉ gắp thức ăn cho cô, không tranh luận với cô nữa.
Cô sẽ đồng ý thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-147-khong-co-neu.html.]
Một ngày nào đó, cô sẽ tự nguyện sinh con cho anh.
Đàm phán thất bại, Lâm Noãn đâu còn tâm trạng ăn cơm, đỡ trán đi về phía giường bệnh: "Tôi đau đầu, tôi nằm một chút, anh tự ăn đi."
Sao Ninh Thời Ngự lại không thể nói rõ đạo lý?
Vì sao không chịu ly hôn với cô? Anh có ý gì vậy?
Chẳng lẽ, anh thật sự...
Lâm Noãn không dám nghĩ sâu xa hơn, chỉ cảm thấy vừa rồi mình bị anh kích thích, nghĩ quá nhiều.
Ninh Thời Ngự bưng bát đi theo đến bên giường: "Em còn muốn ngất đi một lần nữa?"
Lâm Noãn quay lưng về phía anh: "Tôi không đói."
Ninh Thời Ngự đặt bát lên tủ đầu giường, kéo cánh tay cô một cái: "Em ngồi dậy, anh đút cho em ăn."
"Ninh Thời Ngự, anh không cần phải như vậy, tôi thật sự không đói bụng."
"Lần trước tôi bị bệnh, em từng chăm sóc tôi, tôi trả lại em một ân tình."
tuanh1
"Không cần."
"Lâm Noãn, không ăn cơm, em cũng đừng hòng ngủ." Giọng nói của Ninh Thời Ngự bỗng trở nên sắc bén.
Lâm Noãn không có cách nào với anh, đành phải miễn cưỡng ngồi dậy, vẻ mặt ủ rũ nhìn anh. Sớm biết anh phải trả lại nhân tình này, lúc ấy cô đã không chăm sóc anh rồi.
Ninh Thời Ngự múc một muỗng canh, đặt lên miệng thổi thổi, sau đó dùng môi thăm dò nhiệt độ, xác nhận không nóng, anh mới đưa tới bên miệng Lâm Noãn.
Lâm Noãn thở dài: "Ninh Thời Ngự, anh quá thất thường rồi."
Thái độ lúc tốt lúc xấu của Ninh Thời Ngự khiến Lâm Noãn sắp sụp đổ.
Một giây trước, hai người còn cãi nhau ầm ĩ.
Một giây sau, anh có thể nén giận đút cơm cho cô.
Đôi mắt màu hạt dẻ của Ninh Thời Ngự nhìn chằm chằm cô hai giây, lại nhét một miếng nấm Tùng Lộ vào miệng cô: "Em cũng vậy."
Lâm Noãn cau mày lại thành chữ xuyên: "Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là, không phải người một nhà, không vào cùng một cửa."