Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 135: Có chừng mực
Cập nhật lúc: 2024-12-10 21:50:07
Lượt xem: 35
"Thời Ngự." Diệp Khả đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lâm Noãn lại trở nên ngây ngô.
Lâm Noãn cầm khăn giấy trên bàn lên, điềm nhiên lau miệng: "Phục vụ, tính tiền."
"Noãn Noãn." Diệp Khả gọi khẽ cô một tiếng.
Ninh Thời Ngự nhắn tin bảo cô xuống, đáng lẽ cô nên đoán được là để ứng phó với Lâm Noãn, nhưng vẫn ôm chút hy vọng, nghĩ rằng Ninh Thời Ngự muốn cô ở bên cạnh anh.
Chỉ là, sự thật thường không như mong muốn...
Hai người đi lướt qua nhau, Ninh Thời Ngự lạnh nhạt nhắc nhở: "Lâm Noãn, cô nên biết điều một chút."
Hừ!
Lâm Noãn cười lạnh, cô phải làm thế nào mới gọi là biết điều?
Tình trạng hôm nay, chẳng phải do Ninh Thời Ngự bức ra sao?
Nếu anh ta ký thỏa thuận ly hôn sớm một chút, có cần phải nháo thành như vậy không?
Lúc anh nói sẽ chiều theo đến cùng, anh đã quên cô trả lời thế nào sao?
Dừng lại hai giây, Lâm Noãn đẩy cửa quán cà phê, bước ra ngoài trước.
——
Buổi tối!
Quán bar Dạ Sắc.
Tần Hoài xếp ly rượu thành một ngọn núi, liên tục mở mấy chai XO, rót từ trên cao xuống, không khí sôi động náo nhiệt.
"YOYO, chỉ có mấy cô gái này thôi sao?" Tần Hoài vừa rót rượu vừa nói: "Gọi hết các cô gái trên con phố này tới đây, tiếp đãi tam ca và lão đại của tôi, không thấy họ vẫn chưa cười sao?"
"Tần thiếu gia, anh yên tâm, các cô gái sẽ tới ngay, sinh viên trong trắng, chị em phong tình, đủ loại đủ kiểu."
tuanh1
"Tần Hoài, lần này các cậu kiếm bộn rồi." Người đàn ông bên cạnh nói.
"Chỉ là Ninh tổng và Mục tổng có vẻ không vui lắm."
Tần Hoài lắc chai champagne, rồi bất ngờ rút tay ra, rượu b.ắ.n tung tóe khắp người mọi người, anh ta là người sôi nổi nhất trong bữa tiệc.
"Các vị thân hữu, tối nay Tần thiếu gia vui vẻ, cả quán bar tối nay do Tần thiếu gia bao, mọi người cứ thoải mái uống nhé." Tần Hoài nhảy lên quầy bar, huýt sáo, đưa không khí lên cao trào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-135-co-chung-muc.html.]
"Oooh~Oooh~"
"Tần thiếu gia vạn tuế."
"Cảm ơn Tần thiếu gia."
Dự án khu mới lớn như vậy, sao có thể không vui chứ?
Tần Hoài chỉ thiếu nước buộc hai quả pháo vào người rồi b.ắ.n mình lên trời.
"Tam ca, anh và lão đại phân tích quả nhiên không sai, không ngờ tam tẩu cũng giỏi như vậy, ngay cả ngày công bố cũng tính chuẩn, lần này em phục sát đất tam tẩu, tiếc là tối nay chị ấy không đến."
Tần Hoài nói xong, chen vào giữa Ninh Thời Ngự và Mục Nam Kiêu, đưa cho mỗi người một ly rượu.
Ninh Thời Ngự không nhận, cầm áo khoác đứng dậy: "Tôi về trước đây."
"Tam ca, đây là dự án mà Ninh thị giành được, anh là nhân vật chính sao có thể vắng mặt được." Tần Hoài cầm rượu đuổi theo.
Ninh Thời Ngự không để ý tới anh ta, tự mình rời đi.
Tần Hoài ủ rũ quay lại, Mục Nam Kiêu lại lấy điện thoại ra khỏi túi.
Đầu dây bên kia vẫn là giọng nói của cô gái đó: "Chú Nam Kiêu, có thể cho cháu ít tiền không ạ?"
Mục Nam Kiêu nhíu mày, bực bội cúp điện thoại, nhưng vẫn đứng dậy.
Tần Hoài không kéo được anh ta, liền càu nhàu: "Được rồi được rồi, các anh ai cũng thanh cao, không chơi thì tôi chơi một mình vậy."
——
Biệt thự Nam Sơn.
Sau khi Ninh Thời Ngự trở về, anh tắm rửa xong rồi nằm xuống giường nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng vẫn không buồn ngủ, trong đầu toàn là hình ảnh Lâm Noãn trong cuộc họp hôm nay.
Ánh mắt sắc bén, kiên định, làm việc quyết đoán lại có thủ đoạn, không hề do dự.
Vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy, thật đáng sợ và xa lạ.
Lâm Noãn hồn nhiên vô tư, ngây thơ trong sáng, suốt ngày đi theo sau lưng anh, ồn ào đòi ăn này ăn kia, dụ dỗ anh làm bài tập hộ, dường như là người của kiếp trước.
Lâm Noãn như vậy, có lẽ sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Đột nhiên ngồi bật dậy, Ninh Thời Ngự lấy một cục giấy từ ngăn kéo tủ đầu giường ra.