Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 117: Hư tình giả nghĩa

Cập nhật lúc: 2024-12-10 21:49:40
Lượt xem: 46

Lâm Noãn thở phào nhẹ nhõm, anh chịu uống thuốc, cô xem như đã hoàn thành nhiệm vụ.

Một giây sau, ly nước lại bốp một tiếng rơi xuống đất, thủy tinh vỡ nát đầy đất, nước trà chảy tràn.

"Ninh Thời Ngự."

Ninh Thời Ngự nhíu mày nhìn Lâm Noãn, làm như không có việc gì giải thích: "Tay trượt."

Lâm Noãn nhíu chặt mày, trợn mắt với anh, xoay người đi vào nhà vệ sinh, lấy khăn lau sạch sẽ mảnh thủy tinh và nước đọng trên mặt đất.

Ninh Thời Ngự ngồi trên giường, lặng lẽ nhìn cô, chờ cô rót cho mình ly nước thứ hai.

Lâm Noãn bưng nước vào lần nữa, Ninh Thời Ngự đưa tay nhận lấy cái ly, cô không đưa.

"Anh bỏ thuốc vào miệng trước đi."

"Lâm Noãn, cô chơi trò ngược đãi à?"

"Anh uống thuốc đi, tôi sẽ cho anh uống nước."

Cái ly mà vừa rồi Ninh Thời Ngự cố ý làm rơi, Lâm Noãn sao có thể không nhìn ra, nếu cô dung túng, hôm nay Ninh Thời Ngự có thể làm hỏng cả sàn nhà, bắt cô phải quét dọn vệ sinh nhiều lần.

Khóe miệng Ninh Thời Ngự cong lên một nụ cười nhạt, đem thuốc bỏ vào miệng.

Lâm Noãn miễn cưỡng đưa ly cho anh, nhẹ nhàng nâng lên trên một chút, chậm rãi đổ nước vào miệng anh.

Ninh Thời Ngự nuốt thuốc, cô nắm lấy ống tay áo, rất tự nhiên lau đi vết nước trên khóe miệng anh.

Một loạt động tác của Lâm Noãn diễn ra tự nhiên, không có chút xa lạ nào, dường như cũng không có khoảng cách.

Ánh mắt chạm phải Ninh Thời Ngự, cô nghĩ anh đang ghét bỏ mình, cố ý nói: "Tay áo chỉ có nước mũi sâu thôi, không có gì khác đâu."

"Tôi đói rồi." Ninh Thời Ngự nói với giọng lười biếng, không tranh cãi với cô.

Lâm Noãn trợn mắt lườm anh một cái, rầu rĩ không vui nói thầm: "Tên khốn kiếp, lại cố ý giày vò tôi."

Cô vừa về đến, anh không phải đập ly, chính là đói bụng, không phải cố ý thì là gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-117-hu-tinh-gia-nghia.html.]

Một lát sau, Lâm Noãn bưng cháo thịt nạc rau xanh về, Ninh Thời Ngự đã nằm trên giường xem tin tức tài chính, thần thái cũng không tệ lắm, không chán chường như dì Trương nói.

Ngoài cửa sổ một cơn gió lạnh thổi vào mặt, khiến Lâm Noãn rùng mình, cô tiến lên đóng cửa sổ lại.

"Anh còn muốn khỏi bệnh không?"

Đi đến bên giường, cô đưa tay sờ trán Ninh Thời Ngự, nhíu mày lo lắng: "Ninh Thời Ngự, anh sốt rất cao, tốt nhất nên đi bệnh viện khám."

Ninh Thời Ngự ngẩng đầu nhìn cô, anh đã bệnh mấy ngày rồi, cô ngay cả điện thoại cũng không có, lúc này lại giả vờ quan tâm.

Là làm cho cha mẹ anh xem? Hay là muốn lúc ly hôn được chia nhiều tài sản hơn?

"Không cần cô hư tình giả nghĩa, để lại sự quan tâm cho Cố đại thư ký trưởng đi."

"Ninh Thời Ngự, anh đừng vô ơn, nếu không phải mẹ bảo tôi chăm sóc anh, anh nghĩ tôi muốn trở về căn phòng này sao?"

Lần này Lâm Noãn trở về, lời nói sắc bén hơn trước rất nhiều, mỗi câu đều đẩy cô và Ninh Thời Ngự đến đường cùng.

Ninh Thời Ngự cứng người, đôi mắt lập tức trở nên u ám.

Quả nhiên trái tim của cô đã sớm bay đi rồi.

tuanh1

Chỉ vào cửa, anh lạnh lùng nói: "Cút."

Lâm Noãn bực bội, đặt cháo lên tủ đầu giường, tức giận nói: "Anh thích ăn hay không thì tùy."

Dứt lời, cô cũng không quay đầu lại liền rời đi.

Thôi, Ninh Thời Ngự cứ tùy ý đi, tốt nhất làm đến khi bà nội biết quan hệ của họ không tốt, đỡ phải cô còn phải trở về diễn kịch, còn phải kiếm cớ qua loa tắc trách chuyện sinh con.

Chân trước Lâm Noãn vừa mới đi, liền nghe được tiếng bát đũa bị đập vỡ.

Cô không quay lại vào phòng, mà bước nhanh rời đi.

Trong phòng, Ninh Thời Ngự nổi giận đùng đùng. Anh nói vài câu chua chát, chẳng qua là mượn cớ mình bị ốm, muốn nghe Lâm Noãn nói vài câu tốt đẹp, muốn nghe chính miệng cô giải thích rằng cô và Cố Nam Khai không có chuyện gì xảy ra.

Cô gái đó thì hay thật, không những không giải thích nửa lời, mà còn nói những câu chọc tức anh.

Loading...