Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-11-27 16:02:59
Lượt xem: 29
Tháng sáu, nắng rực rỡ.
Sáng sớm, công việc ở Tần gia vô cùng bận rộn.
Trên một chiếc sô pha kiểu Âu xa hoa và tinh xảo, một người phụ nữ đẹp đang ngồi thẳng, trước mặt là một bộ đồ pha trà, mắt cụp xuống, cầm chén trà lên với vẻ chậm rãi đẹp mắt.
“Xảo Tâm, lên gọi cậu Hai dậy đi.”
“Vâng thưa bà.” Đáp lời rồi xoay người đi lên lầu.
“Thím Lâm, bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn nhanh lên, món Hồi Oa Nhục* tôi sẽ tự mình làm.”
*Hồi Oa Nhục: thịt rang cháy cạnh kiểu Tứ Xuyên
“Bà chủ yên tâm ạ, đã phái người đi siêu thị mua rau, sáng sớm nay hải sản cũng đã được đưa tới, tôi thấy hải sản vẫn còn tung tăng bơi lội, tuyệt đối là còn tươi.”
“Ừ, thế là tốt rồi.”
Lục Thảo gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ vừa lòng.
“Đúng rồi, củ cải khô mà tôi dặn đã mua được chưa?”
“Đã đi tới mấy hàng rồi nhưng toàn là hàng sản xuất từ năm ngoái, không mới lắm ạ!”
Lục Thảo thở dài: “Hiếm khi A Chinh tới thăm tôi, cậu ấy thích nhất là món thịt rang do tôi làm, nhưng nếu thiếu củ cải khô thì món ăn sẽ không được hoàn mỹ nữa.”
Vừa nghe thấy hai chữ “A Chinh”, vẻ mặt của thím Lâm kia lập tức hớn hở.
“Bà chủ cứ yên tâm đi ạ! Chỉ cần là bà làm thì chắc chắn cậu Chinh sẽ thích!”
“Cũng đúng, đứa em trai này của tôi trước giờ cũng không kén ăn uống gì cả.”
Mặt mày hơi toát lên thần thái kiêu ngạo.
“Tình cảm chị em của bà trước giờ đều tốt, thật sự khiến người ta phải hâm mộ!” Thím Lâm thuận thế nịnh nọt.
Lục Thảo vô cùng thích chí.
“Đúng thế! A Chinh đối xử lạnh lùng với tất cả mọi người, chỉ có đứng ở trước mặt tôi mới lộ ra tình cảm...”
“Mẹ! Mẹ đừng bốc phét nữa.” Tần Thiên Lâm đi từ trên lầu xuống, ăn mặc thoải mái, đẹp trai sáng láng, bỏ qua sự hiểm độc trong đáy mắt thì nhìn hắn cũng rất giống hình tượng của một chàng trai ấm áp.
“Tính cách của ông cậu đó của con mà gọi là tình thân sao? Lạnh lùng muốn chết...”
Lục Thảo trừng mắt với con trai: “Không biết lớn nhỏ! Đó là trưởng bối của con đấy!”
“Xì... thôi đi ạ, chỉ lớn hơn con có bốn tuổi, già ở đâu ra chứ?”
“Đây là vấn đề tuổi tác à? Bối phận sờ sờ ra đó, dù chỉ lớn hơn có ba tuổi thì vẫn là cậu của con!”
“Vâng vâng vâng... Cậu của con! Được chưa ạ?”
Lúc này, sắc mặt Lục Thảo mới tốt hơn một chút, đột nhiên ánh mắt lại hơi ngưng lại.
Rút một tời giấy ăn trên bàn ném vào mặt hắn, ánh mắt sắc bén b.ắ.n thẳng về phía Xảo Tâm. Lúc này, Tần Thiên Lâm mới hiểu ra, ung dung, chậm rãi lau miệng.
“Ngoài ý muốn. Lần sau con thề sẽ rửa sạch.” Nhẹ nhàng, bâng quơ cho qua.
A, khó trách cái miệng nhỏ kia hồng như thế, hóa ra là tô son...
Hương đào thơm mát tự nhiên.
Xảo Tâm chỉ hận không có cái khe để chui xuống, nắm chặt vạt áo của mình như thể muốn kéo rách cả vải áo.
Thần thái trên mặt Lục Thảo hơi hòa hoãn trở lại, nhìn về phía thằng con: “Qua đây với mẹ.”
“Mẹ! Được rồi, ở đây có ai đâu. Có gì thì mẹ cứ nói nhanh lên!” Nâng cổ tay nhìn đồng hồ với vẻ không kiên nhẫn.
“Con ở bên ngoài ăn chơi lêu lổng gì mẹ không quan tâm, nhưng con thỏ không ăn cỏ gần hang, con thì giỏi rồi, còn ăn tới nghiện!”
“Mẹ...” Tần Thiên Lâm bật cười, “Con chỉ hôn cô ta có một cái chứ đã làm gì đâu, OK?”
“Thật không?”
“A... Con có thể coi trọng cái loại mặt hàng này sao?” Ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
Lục Thảo nhíu mày, rất không thích tính phong lưu của con trai, nhưng nghĩ đàn ông ra ngoài bận bịu làm ăn, không thể tránh được cảnh gặp dịp thì chơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luc-thieu-nghien-chieu-vo/chuong-5.html.]
“Được rồi, sau này chú ý một chút! Cẩn thận kẻo ba con biết...”
“Yên tâm, con vẫn còn biết đóng cửa là phải cài then!”
“Thằng ranh con!”
“Con đi trước đây ạ, bye!”
“Khoan đã! Sắp tới giờ ăn trưa rồi, sao con còn chạy ra ngoài? Hôm nay A Chinh qua nhà mình ăn cơm, mẹ đã gọi điện bảo anh trai con về rồi.”
Một tiếng đáp vọng lại: “Đã có anh trai con tiếp khách rồi, con càng chẳng có lý do để ở lại, đúng không ạ?”
Lục Thảo giận tới mức trợn trừng mắt.
“Việc làm ăn của cậu con càng lúc càng lớn, khoảng thời gian trước, vừa ra tay đã mua một dự án mấy ngàn vạn, sao con chẳng biết học hỏi gì thế?”
Hận sắt không thành thép.
“Thế thì cũng phải có cái khiên kinh tế mạnh mẽ như Lục Thị mới làm được!”
Tần gia?
Chỉ là cái rắm!
Chỉ có thể ôm đùi người ta thôi!
“Mẹ không họ Lục à? Không phải người của Lục gia à?” Tức giận rõ ràng.
Tần Thiên Lâm bĩu môi, mặc kệ bà ta.
Lục Thảo, Lục Chinh, chị em ư?
Thật là làm người ta cười c.h.ế.t mất!
“Con đi đây.”
“Con đứng lại cho mẹ! Nói cho rõ ràng mọi chuyện!”
“Mẹ, sao mẹ cứ nhất định phải tự làm mình mất mặt thế?” Trong đáy mắt gã đàn ông đã xuất hiện sự bực bội.
Mặt Lục Thảo sầm xuống, cố chấp đứng chặn ở cửa, không ai vào được thì cũng chẳng ai ra được.
“OK.” Hai tay giơ lên trời, “Mẹ đừng trách con nói chuyện khó nghe là được!”
“Mẹ họ Lục, đúng, nhưng mẹ và Lục Chinh cùng cha khác mẹ, cậu ấy có bên ngoại là Bàng gia hỗ trợ, đó là gia tộc tài phiệt đứng đầu ở thủ đô, giờ cậu ấy lại tiếp quản Lục Thị một cách toàn diện, nói cách khác, cậu ấy là điểm giao nhau của hai thế lực lớn, liên hợp họ lại với nhau. Nhưng mẹ thì sao? Ngoại trừ được mang họ Lục ra thì mẹ có cái gì để mà khoe khoang chứ?”
Chỉ mấy câu nói đã chọc đúng chỗ hiểm, sắc mặt Lục Thảo trắng bệch.
Rốt cuộc, Tần Thiên Lâm cũng không đành lòng nên giọng cũng hòa hoãn lại: “Mẹ, con nói vậy không phải để đả kích gì mẹ cả, chỉ hy vọng mẹ có thể nhìn thấy rõ sự thật.”
Đừng có tìm mọi cách ôm đùi người ta, mất mặt lắm!
Lục Thảo chôn chân tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn, chẳng biết có nghe lọt vào tai không.
“Con đi đây, tối không về ăn cơm đâu ạ!”
Ra tới cổng thì gặp một chiếc xe khác đang đi vào.
Tần Thiên Lâm hạ cửa xe xuống, “Anh, mẹ chờ anh về ăn cơm trưa đấy.”
“Chú định ra ngoài à?”
“Vâng. Em đi trước đây.”
“Khoan đã! Mấy ngày nữa là tới ngày kỷ niệm thành lập công ty rồi, nhớ phải đưa vợ của chú tới đấy.”
Mày nhíu chặt: “Em không đi...”
Nghĩ tới gương mặt luôn khiến hắn nổi lên dục vọng muốn ngược đãi kia của Đàm Hi, ngọn lửa trong n.g.ự.c Tần Thiên Lâm bắt đầu bùng lên, chỗ nào đó trên người cũng lập tức cương cứng, cũng may là đang ngồi ở trong xe nên chưa tới mức mất mặt.
“Ba đã quyết định thế rồi, chú tự nhìn mà làm đi.”
Từ đầu tới đuôi, người trên kẻ dưới trong biệt thự này, không có ai hỏi thăm xem tình trạng thân thể hiện tại của Đàm Hi ra sao.
Dường như cô ở nhà hay không ở nhà cũng chẳng khác gì nhau.
Thói quen?
Hay là, vô cảm?