Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 75

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-12-17 09:37:26
Lượt xem: 40

Hắn ta dịu dàng hỏi: "Bà xã, lại hờn dỗi gì nữa thế?"

Đàm Hi cố gắng nhẫn nhịn, không rút tay ra.

"Sao không nói gì? Ba đang nhìn kìa." Câu phía sau, hắn cố tình hạ thấp giọng, nói khẽ bên tai cô.

Da đầu Đàm Hi tê dại, hãy tha thứ cho cô vì không thể chịu đựng được sự thân mật của tên khốn này - Kinh tởm!

Nhưng có vài thứ liên quan đến mặt mũi lại không thể không làm, nhất là khi ở trước mắt người có quyền phát ngôn tuyệt đối trong nhà như Tần Tấn Huy đây.

Chuẩn bị một lúc, khẽ giương mắt lên: "Em không sao…"

Nước mắt đảo quanh vành mắt, kiên cường không chịu rơi xuống.

Cho dù là động tác hay thần thái đều khá ổn, khắc họa sinh động hình ảnh một cô vợ nhỏ bị ức h.i.ế.p phải ôm lấy tủi nhục vào người.

Lời thoại ngầm thường là: trong lòng người ta có nỗi khổ nhưng người ta không nói đâu!

Mắt Tần Thiên Lâm chợt lóe lên: "Yên tâm, có anh ở đây, không ai dám ức h.i.ế.p em."

"Ông xã, anh thật tốt…"

Tần Thiên Mỹ run người, bất chợt cảm thấy có một dự cảm chẳng lành ập đến.

"Muốn gây chuyện đến cỡ nào đây hả? Hôm qua một đám vệ sĩ bị phạt, hôm nay đổi sang chúng tôi bị phạt rồi đúng không?" Lục Thảo cười khẩy, vỗ tay con gái, cho cô ta một ánh mắt yên tâm.

Đàm Hi cười, tâm tư mẹ chồng cô sâu thật, cố ý nhắc lại chuyện hôm qua, muốn dương đông kích tây cơ à?

Nhưng, bộ dễ thế sao?

Xem cô c.h.ế.t rồi à?

"Hôm qua? Hôm qua sao vậy ạ?"

"Đàm Hi, mày còn giả vờ?! Mày cố ý lấy bong bóng che camera lại rồi đánh thím Lâm, người ta vẫn còn bất tỉnh trong bệnh viện, mày nói xem sao mày có thể xuống tay như thế hả? Quả thật quá độc ác mà!" Tần Thiên Mỹ không thể nhịn được bèn buột miệng mắng.

Lục Thảo muốn khuyên ngăn nhưng đã không còn kịp nữa.

Đàm Hi chỉnh đốn quần áo, sẵn tiện rút tay ra khỏi lòng bàn tay của tên đàn ông kia, khẽ liếc mắt.

"Thiên Mỹ, cô cứ nói không bằng chứng là không được, cô phải lấy ra chứng cứ đi đã."

"Mày đã che hết ống kính camera thì làm gì còn bằng chứng gì nữa?"

"Ồ, vậy à, vậy tôi hỏi thêm, chính mắt cô thấy tôi đánh người sao?"

"Chắn chắn là mày…"

"Tôi chỉ hỏi, cô có nhìn thấy hay không? Có hay là không có?" Đàm Hi đột nhiên cao giọng, ánh mắt vốn bình tĩnh trở nên sắc bén, công kích dồn dập vào Tần Thiên Mỹ.

"Tao…" Hoảng loạn.

"Cô chỉ cần trả lời tôi, có hoặc không!"

"Không." Sắc mặt trắng bệch, bước chân loạng choạng.

Đàm Hi cười, nhìn lướt qua Lục Thảo, sau đó nhìn thẳng sang hướng Tần Tấn Huy: "Ba, ý của ba thế nào?"

Bầu không khí bỗng chốc ngưng trọng.

Tần Thiên Mỹ chột dạ, Lục Thảo thì nghiến răng nghiến lợi, Tần Thiên Lâm nhìn ba mình, sau đó cau mày lại.

Chỉ có Đàm Hi cười trông thật dịu dàng, cứ như người đang tỏ ra tức giận, từng bước ép người khác chẳng phải là cô!

Hôm nay, thành vua hay thành giặc, chẳng qua cũng chỉ là vấn đề về thái độ của Tần Tấn Huy mà thôi.

Tần Thiên Mỹ là cốt nhục m.á.u mủ, nhưng đứa con dâu như cô chưa chắc sẽ chiếm phần thua…

"Không có chứng cứ thì đừng nói nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luc-thieu-nghien-chieu-vo/75.html.]

"Ba! Sao ba lại giúp cô ta?!"

"Thiên Mỹ, cô nói sai rồi. Ba là chủ một nhà, công bằng chính trực, giúp lý không giúp tình, cô nói như thế, trừ phi… cô đang nghi ngờ sự phát xét và tính công bằng của ba?" Đàm Hi khẽ cười, khoanh tay trước ngực.

"Tôi không có…"

"Đủ rồi! Thiên Mỹ, xin lỗi chị dâu của con ngay." Sắc mặt của Tần Tần Huy trầm xuống, đưa ra kết luận.

"Mẹ…" Ánh mắt cầu cứu hướng về phía Lục Thảo, còn Lục Thảo thì cảm thấy khó xử.

"Tấn Huy, con gái còn nhỏ, ông xem…"

Khuôn mặt nhỏ nhắn chợt nhăn nhó, Đàm Hi tủi thân nhắm mắt lại: "Con còn nhỏ hơn Thiên Mỹ nữa…"

Giọng điệu ngượng nghịu và rất khó chịu, giống như một đứa trẻ khát vọng nhận được sự quan tâm.

"Được rồi, không cần nói nhiều nữa. Sai tức là sai, không liên quan gì đến tuổi tác."

Lục Thảo cảm thấy cực kỳ tức giận, nếu như ánh mắt có thể g.i.ế.c người, chắc chắn Đàm Hi đã c.h.ế.t trăm nghìn lần rồi.

Tần Thiên Mỹ tức đến đỏ mặt, đứng im tại chỗ, nhưng vẫn không chịu lên tiếng.

Đàm Hi đùa giỡn với ngón tay của mình, cúi đầu nhắm mắt, cũng không thèm giả vờ khách sáo nói mấy lời kiểu như "không sao đâu": "thôi bỏ đi", cô cứ muốn Tần Thiên Mỹ phải mở lời xin lỗi mình đấy!

"Ba, đều là người một nhà, xin lỗi làm gì? Hơn nữa, Đàm Hi cũng không phải là người thích so đo với người khác, đúng không bà xã?" Tần Thiên Lâm cười nói, bàn tay hắn vươn tới bên eo cô, bấu chặt lại.

Đàm Hi mím môi, giương mắt, ánh mắt nghiêm túc khiến người khác cảm thấy kinh ngạc.

Không còn kịp chặn miệng cô lại.

"Tôi là người thích so đo đấy."

"Cô…"

"Tôi nói, tôi sẽ so đo." Hít sâu, nước mắt rơi lã chã, nhìn sang với ánh mắt thâm tình. "Tôi là vợ anh, cũng là con dâu nhà họ Tần, tôi hy vọng nhận được sự chấp nhận của cả nhà. Nhưng từ cái ngày tôi bước vào đây, cho tới tận bây giờ, Thiên Mỹ có bao giờ thật lòng gọi tôi một tiếng "chị dâu Hai" chưa? Nó chỉ gọi thẳng tên tôi. Tôi không biết mình đã đắc tội cô em chồng này từ lúc nào, cũng không rõ bản thân mình có vấn đề gì có thể khiến cho người có tri thức hiểu lễ nghĩa như cô Ba nhà họ Tần khinh thường tôi đến thế, lúc nào cũng nhắm vào tôi."

Ánh mắt hắn ta trầm xuống: "Cô…"

"Cho nên." Đàm Hi nhìn sang hướng khác, không nhìn hắn ta nữa: "Tôi yêu cầu Thiên Mỹ xin lỗi tôi, cho dù thế nào, tôi cũng là chị dâu của nó, chuyện này không thể chối cãi được! Không có phép tắc thì sẽ chỉ bôi nhọ nhà họ Tần này mà thôi!"

Trong lòng Lục Thảo như dậy sóng, hận không thể xé nát đứa con dâu thứ hai đang làm bộ làm tịch này!

"Cô câm miệng lại cho tôi!" Dù cho con gái bà ta có sai thì cũng không đến lượt người khác dạy bảo.

Khịt khịt mũi, ánh mắt sợ hãi: "Mẹ… con biết, mẹ và Thiên Mỹ không thích con. Con… có thể hiểu được, suy cho cùng, con gái ruột và con dâu là không giống nhau."

"Cô!"

"Đủ rồi! Câm miệng hết cho tôi, Thiên Mỹ nó xằng bậy, bà cũng xằng bậy theo nó sao hả?" Tần Tấn Huy nổi nóng, lần này, ông ta đã thật sự tức giận!

Lục Thảo sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng lại được, đồng thời cũng cảm thấy tủi thân vô cùng.

Có khi nào bà ta bị chồng trách móc như thế đâu, hơn nữa còn bị mắng ngay trước mắt con cái?

Nhưng cho dù thế nào thì bà ta cũng không dám phản bác lại, chỉ đành nhẫn nhịn, xoay đầu đi không nói gì.

Lục Thảo biết rõ, người đàn ông của bà ta cần mặt mũi, cũng rất coi trọng quy tắc, nếu không cũng sẽ không dung túng một đóa bạch liên hoa như Đàm Hi nhảy nhót gây chuyện trước mặt mình.

Bây giờ ông ta đang tức giận, bà ta không ngốc đến nỗi muốn dính vào cơn xúi quẩy này nên mới chọn im lặng không nói.

Đàm Hi cau mày, gừng càng già càng cay, chẳng trách có thể giữ vững vị trí bà chủ Tần, quả thật có chút bản lĩnh.

Thấy vợ thức thời, ông Tần cũng không làm mất mặt bà ta ngay tại đây. Tần Tấn Huy nguôi giận, nhưng khi ánh mắt nhìn sang đứa con gái thì lại sắc bén trở lại.

Chân Tần Thiên Mỹ run lên, sắc mặt trở nên trắng bệch.

"Đi xin lỗi chị dâu của con." Lục Thảo nén giận, đẩy cô ta một cái.

"Mẹ! Con không muốn…"

Loading...