Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 501
Cập nhật lúc: 2025-03-12 08:32:14
Lượt xem: 12
"Lên đây." Anh khàn giọng, lại giống như đang dụ dỗ.
Đàm Hi cởi cả áo khoác và áo lông ra, chỉ còn một cái áo hai dây và đồ lót, chân dài thẳng tắp và tinh tế, bụng phẳng bóng loáng.
Hầu kết người đàn ông khẽ trượt, ánh mắt như dính lên người cô. Bóng đêm mê ly càng thêm mấy phần thần bí, thiếu mấy phần lộ liễu, lại chẳng làm ảnh hưởng gì tới phong tình ướt át trong phòng.
"Thực ra, ngược có cách gọi hoàn chỉnh là BDSM, bao gồm BD trói thừng và BD hành xác, DS chi phối và thần phục, cuối cùng mới là ngược xác và bị ngược."
Lục Chinh cười khẽ, "Thuộc bài phết đấy nhỉ."
Đàm Hi đi tới bên mép giường, cặp lông mày nhếch lên đầy anh khí, "Chọn một cái đi."
Thật lâu sau, "Nhưng mà, anh muốn trọn bộ..."
"Tưởng bở! Anh..." Cùng với một tiếng hét kinh hãi, Đàm Hi lăn lên giường, cổ tay bị giữ chặt. Cô trợn trừng mắt chỉ hận không thể chọc thủng một cái lỗ trên người tên lưu manh đang đè chặt mình.
"Bây giờ, bắt đầu BD."
"Anh làm gì thế hả? Em mới là S mà..."
"Ngoan, đừng động đậy, chúng ta từ từ chơi."
...
Một cánh tay vắt ngang eo, Đàm Hi chẳng có sức mà đẩy ra, chỉ có thể mặc kệ anh gác.
"Dậy rồi?"
Cô không động, quyết tâm giả chết.
Lục Chinh đưa tay chống đầu, nghiêng người nhìn cô, "Giận à?"
"..."
Không nhận được câu trả lời, anh cũng không giận, đàn ông được ăn uống đầy đủ thì cực kỳ nhẫn nại.
Đàm Hi hơi động lông mi, nghĩ thầm sao tên này lại im phăng phắc thế?
Hé một mắt ra chuẩn bị nhìn trộm, không ngờ lại nhìn thẳng vào đôi mắt cười như không cười của anh.
"Sao không tiếp tục làm bộ nữa đi?"
Cô bĩu môi, quay phắt đầu đi không nhìn anh.
Con người này quá xấu, tối qua lăn lộn cô không ít...
"Em vẫn cứ định không nói chuyện với anh đấy à?"
"Lục Chinh, anh phiền c.h.ế.t đi được..." Cô kéo chăn trùm kín đầu.
"Đồ ngốc này, muốn ngạt thở c.h.ế.t à?"
Đàm Hi đạp trong chăn một cái, "Lục Chinh, anh đủ rồi đấy nhé!"
"Đủ ư?" Ánh mắt chợt trở nên thâm thúy, "Không đủ..."
Cô thật sự muốn đi đ.â.m tường.
"Được rồi." Lục Chinh moi cô từ trong chăn ra, xúc cảm trơn trượt trên da thịt người con gái làm tâm thần anh rung lên, cũng may vẫn còn lý trí nên cố gắng kiềm chế xao động đang gào thét trong cơ thể, "Rời giường đi."
"Bây giờ là mấy giờ?"
"8 giờ rồi."
"Vậy em ngủ tiếp một lát..."
"Buồn ngủ lắm à?" Lục Chinh nhíu mày.
Đàm Hi ngáp một cái, lại rúc người vào trong chăn.
Lục Chinh không quấy nhiễu cô, mặc xong quần áo lại quay về bên giường, cẩn thận dém chăn cho cô.
Lần nữa tỉnh lại thì mặt trời đã lên trên đỉnh đầu rồi.
Ánh mặt trời chói chang, bầu trời màu lam nhạt, không biết máy sưởi đã đóng từ lúc nào. Cửa sổ được mở ra, không khí mát lạnh ùa vào.
Chân đau, tay đau, toàn thân đau nhức. Đàm Hi ôm chăn ngồi dậy, nhặt áo ngủ trên mặt đất lên, chậm rãi mặc lên người mình.
Lục Chinh vừa kết thúc cuộc họp qua video thì cửa thư phòng bị đẩy ra.
Đàm Hi gãi đầu đi vào, bộ dáng ỉu xìu, ủ rũ làm trong lòng anh lập tức nổi lên một trận áy náy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luc-thieu-nghien-chieu-vo/501.html.]
Nhưng nếu lại quay lại thời điểm đó, chắc anh vẫn chẳng quản được bản thân mình đâu. Dù sao, bảo bối này thật sự quá dụ người.
"Lại đây." Anh vẫy tay.
Đàm Hi cũng không khách khí, ngồi lên trên đùi anh, hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, "Đều tại anh đấy."
Lục Chinh bật cười, "Tối qua em có nói thế đâu chứ."
Lập tức giơ tay che miệng anh.
Người đàn ông ngả về sau, tránh đi, "Nhóc con, sau này những gì không nên nói thì đừng nói, tránh cho thiệt thân."
"Dạy dỗ em đấy à?"
"Không dám."
"Lục Chinh, anh còn có gì mà không dám chứ hả?"
Anh rất thức thời không tranh luận với cô.
Đàm Hi l.i.ế.m môi, thực ra cô cũng chẳng thấy ấm ức gì, chỉ thấy quá mệt mà thôi!
Nghĩ lại, tối qua có mấy lần cô lấy được quyền chủ động, cảm giác đó thực quá mỹ diệu...
"Nghĩ đến cái gì thế hả?"
"Anh."
"Anh á?"
"Ừm, nghĩ xem lúc nào anh lại để em trói thêm một lần."
Sắc mặt Lục Chinh lập tức đen sì, một bước đi sai lầm, thanh danh hoàn toàn hủy hoại.
"Em đói rồi."
"Thay đồ đi rồi ra ngoài ăn."
"Không muốn động đậy."
"Cũng được, anh thay giúp em."
"Không cần!" Cô lập tức nhảy cẫng lên, chạy trối chết.
"Nhóc con..." Trong mắt anh toàn là cưng chiều và dung túng mà chính anh cũng chưa từng cảm thấy.
Nửa tiếng sau, hai người mới chuẩn bị xong, sắp sửa lên đường.
Lục Chinh mặc một áo gió màu đen. Đàm Hi cũng mặc một cái áo màu đen cho giống đồ tình nhân. Cô đứng trước gương nhìn sang người đứng bên cạnh: "Có giống một cặp không?"
Cánh tay Lục Chinh vòng sang ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, "Thế này càng giống hơn."
"A, mũ của em..."
"Để anh lấy."
Đàm Hi nhảy dựng lên, hôn lên má anh một cái, "Ngoan~"
Lục Chinh vừa tức vừa buồn cười.
Tranh thủ lúc anh đi tìm mũ, Đàm Hi trang điểm nhẹ nhàng cho mình, mày rậm khí khái, mắt ngọc mày ngài, quầng thâm ở mắt cũng được che giấu rất khá.
Lục Chinh đội mũ giúp cô, sau đó cả hai cùng ra khỏi cửa.
Đàm Hi vừa lên xe liền vội vã vồ lấy hai cái gối ôm, đúng, chính là Hồ Tiểu Hi và Lang Tiểu Chinh.
Hai cái gối ôm còn rất mới, như lúc vừa mới được mua về vậy, chứng tỏ ngày thường không có ai ôm, mà phần lớn phụ nữ đều không thể từ chối được sự dụ dỗ của hai con hàng này, vì thế có thể gián tiếp suy luận rằng hầu như chẳng có người phụ nữ nào từng ngồi lên cái xe này cả!
Hơn nữa, cô cũng không ngửi thấy mùi nước hoa xa lạ ở trên này.
Tâm tình Đàm Hi đột nhiên trở nên rất tốt, còn lẩm nhẩm hát vài câu nữa.
"Nghĩ tới cái gì mà vui vẻ thế?"
"À, không có gì."
Lục Chinh dẫn cô tới một nhà hàng rất trang trọng, Đàm Hi hơi do dự.
"Thất thần gì thế? Vào thôi."
"Ngoại trừ chúng ta ra thì vẫn còn người khác à?"