Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 491
Cập nhật lúc: 2025-03-05 08:31:18
Lượt xem: 7
Cố Hoài Sâm tiễn người tới đây xong thì chuẩn bị rời đi.
“Vào đây, chúng ta nói chuyện.”
“Không cần.”
Hề Đình cố nhịn không khóc lên: “Tình cảm ba năm, em muốn hỏi cho rõ ràng.”
“Được.” Anh ta nghiêng người đi vào.
Trong đáy mắt Hề Đình hiện lên một ánh sáng tối tăm, nhưng rất nhanh lại để sự bi thương phủ lên, cô ta đóng cửa lại, thuận tay bấm khóa.
“Anh ngồi đi.” Cô ta chỉ vào sofa, sau đó đi vào trong bếp đun nước sôi.
Cố Hoài Sâm ngồi trên sofa, đối diện là tivi, đây là vị trí mà anh ta thích nhất.
Năm phút sau, Hề Đình bưng hai cốc nước ấm ra.
Một cốc đẩy cho anh ta, một cốc cầm trong tay.
“Muốn nói chuyện gì?”
Hề Đình hít thở sâu, ánh mắt nhìn anh ta trở nên trịnh trọng: “Nhất định phải ầm ĩ thành thế này sao?”
“Xin lỗi.”
“Xem ra anh đã quyết tâm rồi.” Cô ta biết rõ Cố Hoài Sâm là người cố chấp thế nào. Dịu dàng nho nhã chỉ là để cho người ngoài nhìn mà thôi, Hề Đình biết rõ trong xương cốt của anh ta có bao nhiêu bá đạo.
“Anh cũng sẽ không hối hận vì những gì mình đã làm.”
“Có thể nói nguyên nhân rõ ràng được không?”
Ánh mắt người đàn ông thâm trầm.
“Em không thích nghe những lời nói đường hoàng gì cả. Hãy vì những tình cảm trong quá khứ của chúng ta, em xin anh, đừng lừa dối em.”
“Chán.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Cố Hoài Sâm đứng lên, đi tới trước cửa sổ sát đất, sau một lúc sau mới mở miệng: “Từ sau khi em về nước, anh đột nhiên phát hiện ra có rất nhiều thứ thay đổi. Cứ cảm thấy thiếu gì đó...”
“Ví dụ như?”
“Lúc đối mặt với em không còn cảm giác tim đập nhanh nữa.”
Hề Đình cười thê lương, khi tình cảm mãnh liệt trở nên bình đạm thì chẳng ai muốn tiếp tục nữa. Mà Cố Hoài Sâm có thừa cơ hội để chọn lại một lần nữa, bối cảnh, gia thế, vẻ bề ngoài, tiền bạc của anh ta thu hút không biết bao nhiêu người phụ nữ ngã xuống, người sau tiến lên, mà cô ta thì không thể nắm chặt được trái tim người đàn ông này.
“Em hiểu rồi...” Hề Đình lại đẩy cái cốc về phía anh ta, miễn cưỡng nở nụ cười: “Không uống sao?”
“Cảm ơn.” Anh ta cầm lên, nhấp một ngụm: “Về đây.”
Hề Đình vòng tay ôm lấy eo người đàn ông từ phía sau, siết chặt lấy.
Cố Hoài Sâm nhíu mày, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia không kiên nhẫn.
“Đêm nay ở lại đây, có được không?”
“Tiểu Đình...”
“Em chỉ cần một đêm, sáng mai chúng ta đường ai nấy đi.”
“Không được.”
Hề Đình sửng sốt, không ngờ anh ta lại từ chối thẳng thừng như thế.
Nếu đã đi tới bước này rồi, Cố Hoài Sâm cũng không muốn dây dưa bẩn thỉu nữa.
Anh ta đã nói rồi, anh ta muốn để Đàm Hi nhìn thấy thành ý của mình.
“Về đây, ngủ ngon.” Vừa ra tới cửa, bước chân người đàn ông khựng lại: “Sau này, đừng gọi cho anh nữa.”
Trong nháy mắt khi cửa khép lại, Hề Đình ngã ngồi xuống đất, khóc rống lên tuyệt vọng.
Đã không còn sự rụt rè, xé đi mọi sự giả tạo, nước mắt nước mũi đồng thời chảy xuống cực kỳ xấu xí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luc-thieu-nghien-chieu-vo/491.html.]
Cố Hoài Sâm, anh thật nhẫn tâm!
Cũng không biết qua bao lâu, gương mặt ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt, rốt cuộc cũng cạn.
Hề Đình đứng lên, đi rửa mặt. Nhìn bản thân nhếch nhác qua tấm gương, cô ta cười lên hai tiếng quái dị, trong đuôi mắt xếch lên lộ ra một vẻ yêu mị.
“Anh tưởng rằng có thể đá tôi dễ dàng như thế sao? Nằm mơ!”
Cô ta xoay người quay lại phòng khác, đột nhiên ánh mắt dừng lại ở một góc sofa, là điện thoại, điện thoại của Cố Hoài Sâm!
Nhập mật mã, mở khóa, click mở nhật ký trò chuyện...
Đồng tử chợt co rút lại, Hề Đình cười như điên: “Không ngờ lại là mày... Đàm Hi!”
...
“Hắt xì...” Đàm Hi xoa cánh mũi.
“Bị cảm à?” An An tỏ vẻ quan tâm.
“Không sao, chắc lão Lục đang nhớ tớ thôi.”
“Đáng ghét, lại rải cẩu lương!” Tiểu Công Trúa nhệch miệng.
Hàn Sóc đi từ trong toilet ra, trời lạnh nhưng vẫn mặc quần áo ngắn tay của mùa hè, Đàm Hi cực kỳ nể phục cô nàng.
“Cút đi! Ánh mắt kiểu gì thế hả? Cái này gọi là khỏe mạnh, có hiểu không hả? Có hiểu không?!”
“Tư duy của người ngoài hành tinh thì sao tớ có thể theo kịp được chứ.”
“Mọe nhà cậu... Sao hôm nay không nấu cháo điện thoại với người đàn ông của cậu thế hả?”
Đàm Hi nghe vậy thì lập tức trở nên ủ rũ: “Tớ cũng đang đợi đây...”
Thường thì Lục Chinh sẽ gọi điện vào giờ này, cô đã quen rồi, nói chuyện hơn mười phút rồi lăn ra ngủ, sinh hoạt quả thực không thể ngọt ngào hơn được.
Nhưng hôm nay sao thế nhỉ? Đã quá nửa tiếng rồi còn chưa thấy gọi...
“Ngốc à, cậu gọi trước chẳng phải được rồi sao?” Hàn Sóc khịt mũi coi khinh.
“Sao tớ lại không gọi chứ? Mẹ kiếp, chẳng có ai nghe cả!”
“Hả?” Hàn Sóc xông tới, ném chiếc áo nhóc vừa mới giặt xong sang một bên: “Chuyện như nào?”
“Hu hu... tớ cũng chẳng biết nữa, chán c.h.ế.t đi được...”
Hàn Sóc đảo tròn tròng mắt: “Chẳng lẽ... lão Lục nhà cậu lại ra ngoài xằng bậy đấy à?”
“Anh ta mà dám!” Đàm Hi vỗ bàn đứng lên.
“Hê hê, tớ cũng chỉ đoán thế thôi mà... Cậu nghĩ lại mà xem, người làm ăn thường xuyên phải đi xã giao bên ngoài, lỡ như uống say, người khác muốn mạnh mẽ nhét người đẹp vào lòng anh ta...”
Cả mặt Đàm Hi lập tức xanh lè.
Cô thề, nếu Lục Chinh mà dám làm thì cô dám cắt! Xem xem kéo của cô nhanh hay mạng của “thằng em” lão Lục dai hơn!
“Không thì cậu thử gọi điện hỏi những người khác xem nào?”
“Những người khác á?”
“Ví dụ như... bạn bè làm ăn của anh ta, hoặc là thư ký gì đó.”
Đàm Hi nhớ tới Trần Khải, lập tức cầm điện thoại gọi đi.
“Xin chào, tôi là Trần Khải.”
“Tôi, Đàm Hi.”
Thư ký Trần đần mặt ra, sáng nay mới báo cáo xấu cô nàng này xong, tối đã tới cửa hỏi tội, tin tức này... chẳng phải quá nhanh rồi sao?
“Cô... Đàm có việc gì sao?”
“Lục Chinh đâu?”
“Lục Tổng ấy ạ?”
“Đêm nay anh ấy có bữa tiệc xã giao nào không?”