Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 490
Cập nhật lúc: 2025-03-04 08:38:04
Lượt xem: 9
“Đủ rồi!” Cố Hoài Sâm ngắt lời cô ta, ánh mắt lạnh lùng, “Như em vừa nói, đó là đã từng. Cuộc đời như một chuyến tàu không ngừng nghỉ, có lúc trèo đèo lội suối, có lúc chạy băng băng trên đất bằng, đến mỗi nơi đều sẽ có những phong cảnh khác nhau, chúng ta đều có càng nhiều lựa chọn hơn, không phải thế sao?”
“Càng nhiều lựa chọn...” Hề Đình lẩm bẩm nói khẽ, đột nhiên giật mình một cái, “Có phải anh có người khác rồi không?”
Cố Hoài Sâm nhìn đi chỗ khác. Quả thực anh ta đang có hứng thú với cô gái khác, không, đó là một con yêu tinh...
“Ai? Là ai?” Hề Đình túm lấy cánh tay anh ta, “Tối hôm đó anh đi gặp cô ta, có đúng không?”
Ánh mắt người đàn ông khựng lại, trong đáy mắt nổi lên sự mềm mại.
Rơi vào trong mắt Hề Đình chẳng khác nào một cái búa sắt nện mạnh xuống, đập cho cô ta phải ngất đi, “Tại sao chứ? Tại sao anh lại thích người khác chứ? Cô ta tốt hơn em ở điểm nào chứ? Cô ta là ai?”
Cố Hoài Sâm gạt tay cô ta ra, “Cô ấy là ai không quan trọng.”
“Quan trọng! Đối với em rất quan trọng... A Sâm, anh muốn bỏ rơi em thật ư?” Người phụ nữ khóc như hoa lê dính mưa, mũi và đôi mắt đỏ bừng làm người ta phải thương xót, cho dù hiện tại nhìn vô cùng nhếch nhác nhưng động tác và thần thái của cô ta vẫn rất xinh đẹp.
Đáng tiếc, người đàn ông vẫn thờ ơ.
“Tiểu Đình, tỉnh lại đi, chúng ta chia tay.”
Chúng ta chia tay...
Chia tay...
Những lời này chẳng khác nào lời nguyền không ngừng vang vọng trong đầu Hề Đình, giống như một cái cưa kéo qua những dây thần kinh yếu ớt. Đến tận khi rời khỏi nhà hàng rồi, cô ta vẫn không thể hoàn hồn lại được.
“Lên xe đi, anh đưa em về chung cư.” Cố Hoài Sâm ngồi trên ghế lái, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, ánh mắt dịu dàng, bất cứ lúc nào, ở chỗ nào, cho dù mười phút trước anh ta có thể nói lời chia tay tàn nhẫn với người mà mình đã hẹn hò ba năm nay thì giờ phút này vẫn có thể vững vàng như núi Thái Sơn được.
“Em không đồng ý chia tay.” Hề Đình ngồi lên xe, thắt dây an toàn, gió thổi hong khô nước mắt, nhưng gương mặt lại căng cứng cực kỳ khó chịu.
Khóe môi người đàn ông mếu xuống.
“Cố Hoài Sâm!”
“Anh sẽ không thay đổi lời đã nói.”
“A... Ha ha... Anh coi em là cái gì hả? Một món đồ, muốn ném thì ném sao?”
“Không, anh vẫn luôn rất tôn trọng em.”
Hề Đình chua chát trong lòng, nhớ tới quá khứ ngọt ngào, nhớ tới sự săn sóc của anh ta, cái mũi đau xót rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt lại trào dâng, “A Sâm, chúng ta đừng chia tay, được không?”
Nếu nói Tần Thiên Lâm là tình đầu khó quên thì Cố Hoài Sâm chính là người đàn ông mà cô ta muốn dựa dẫm cả đời!
Vì củng cố cảm tình, để có thêm cơ hội gặp nhau, cô ta thậm chí còn không tiếc từ bỏ chương trình đào tạo chuyên sâu ở Italy, nhưng kết quả nhận được hiện tại là gì đây?
Cố Hoài Sâm lại muốn chia tay với cô ta ư?!
Người đàn ông đã từng vô cùng chiều chuộng, chỉ hận không thể dâng cả thế giới tới trước mặt mình mà cũng biết nói ra hai chữ “chia tay” sao?
Trái tim Hề Đình như bị d.a.o cắt.
“Xin lỗi.”
“Em không cần xin lỗi...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luc-thieu-nghien-chieu-vo/490.html.]
Ánh mắt người đàn ông quạnh quẽ, môi mỏng nhếch lên thành một đường chẳng khác nào lưỡi d.a.o sắc bén, “Anh đã sang tên biệt thự Tam Hoàn Hải Thiên ở thủ đô cho em, thẻ phụ của anh đã đóng lại, anh đã làm cho em một thẻ tín dụng khác, bên trong có một trăm vạn, đặt trong ngăn kéo ở chung cư.”
“Rõ ràng anh biết em không cần những thứ đó!” Nghe được những lời này, Hề Đình hoàn toàn lạnh lòng, thì ra... anh ta đã sớm tính toán hoàn hảo như thế rồi.
“Những thứ anh có thể cho em chỉ có như vậy. Đương nhiên, có nhận hay không là tùy vào em.” Dừng một chút lại tiếp tục nói, “Tiểu Đình, em là người thông minh.”
“Anh muốn dùng tiền tống cổ em ư?”
“Đừng có nói khó nghe như thế. Vì nhớ tới những tình cảm trong quá khứ nên anh cũng muốn em sống tốt, mà vật chất chính là điều kiện cơ bản nhất.”
Hề Đình mím môi.
Bút vẽ, giấy vẽ, màu vẽ của cô ta đều yêu cầu phải có tiền. Mấy năm nay, số tiền Cố Hoài Sâm tiêu phí cho cô ta càng lúc càng nhiều, từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo lại khó. Nếu hai người thật sự chia tay, Hề Đình chẳng có dũng khí từ chối tiền từ anh ta.
Về điểm này, trong lòng cô ta rõ ràng, mà Cố Hoài Sâm cũng nhìn rất chuẩn.
“Người đó... là ai?”
“Hỏi rõ ràng có ý nghĩa gì không?”
Hề Đình nghiêng đầu, quan sát kỹ người đàn ông, “Anh bảo vệ cô ta.”
“Lúc trước, anh cũng từng bảo vệ em như thế.”
Ngực Hề Đình như bị nhét vào một cục bông, chặn cho cô ta không thở nổi, “Anh không thể lừa gạt em một chút được sao? Tùy tiện tìm một lý do nào đó cũng tốt hơn là lý do đã yêu người khác!”
“Không cần thiết.”
“Đúng thế.” Cô ta cười lạnh, “Cố Hoài Sâm anh có nguyên tắc của riêng mình, chẳng ai có thể trở thành ngoại lệ được.”
“Em sẽ gặp được người tốt hơn anh thôi.”
Hề Đình duỗi tay che lại mắt, nước mắt tràn qua khe hở những ngón tay. Sau một lúc lâu, cô ta cầu xin với giọng nghẹn ngào, “Có thể không chia tay được không?”
“... Không thể.”
“A Sâm, trái tim anh đúc bằng sắt hay sao thế?”
Có lẽ vậy, Cố Hoài Sâm khẽ nhếch cánh môi lên.
“Tới rồi.” Xe dừng bên dưới chung cư.
Hề Đình ngồi yên không nhúc nhích, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, ngoại trừ đôi mắt hơi đỏ ra thì đã không còn nhìn thấy dấu vết từng khóc nữa.
“Không tiễn em lên sao?”
Cố Hoài Sâm khựng lại, cởi dây an toàn, đẩy cửa xuống xe. Sau đó đi vòng sang bên kia kéo cửa xe ra cho cô ta.
Hề Đình cúi người chui ra.
“Đi.”
Hai người sóng vai lên lầu nhưng lại giữ một khoảng cách ở giữa, không còn thân mật như xưa nữa.
Hề Đình lấy chìa khóa ra, mở cửa.