Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 488

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-03-04 08:37:15
Lượt xem: 6

Trong mắt Lâm Thuần hoàn toàn không có sự đồng cảm nào.

Cô ta nhất định phải đuổi Hề Đình đi thì vị trí giảng viên tương lai mới có cơ hội được. Cô ta sẽ không để bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào phát sinh, mà Hề Đình này chính là khối đá chắn đường có bối cảnh nhất trên đường thăng tiến của cô ta, không thể không loại trừ!

Ích kỷ cũng được, đê tiện cũng thế. Nếu những bức ảnh này đã rơi vào tay cô ta rồi thì chẳng có lý do gì mà không lợi dụng cho tốt cả. Mà có khi người cho cô ta những tấm ảnh này cũng ủng hộ cô ta làm thế ấy chứ?

Không hiểu vì sao, trong đầu cô ta đột nhiên hiện lên dáng vẻ mỉm cười ngoan ngoãn của Đàm Hi...

Lâm Thuần chớp mắt, gạt bỏ những ý tưởng không thực tế ra khỏi đầu. Ai đưa ảnh chụp cho cô ta không quan trọng, quan trọng là những bức ảnh này có thể hủy hoại Hề Đình!

“Bắt đầu từ ngày mai, tôi không muốn nhìn thấy cô xuất hiện ở văn phòng này nữa, nên làm thế nào thì cô tự mình suy nghĩ đi!”

“Lâm Thuần, tôi có thể cho chị tiền.”

“Ồ...”

“Chỉ cần chị ra giá, tôi có thể thỏa mãn chị.”

“Cô Hề đúng là kẻ có tiền nhỉ.”

“Mười vạn, sao hả?”

Lâm Thuần không d.a.o động.

“Hai mươi vạn.”

Hàn Sóc và Đàm Hi ở trong ký túc xá lập đội đánh quái, chờ đánh xong BOSS thì bụng đã sôi ùng ục.

Quay đầu nhìn ra ngoài trời thì thấy, trời ạ, đã tối từ bao giờ rồi.

“Ăn gì đây?” Đàm Hi mở trang web bán đồ ship, chuẩn bị đặt cơm.

“Cậu mời à?” Cô nàng Sóc cười gian trá, không có tạo hình Smart bổ trợ nữa nên nhìn cũng không đến nỗi quá đáng khinh. Đúng thế, từ sau Đêm Cực Quang, cái đầu bảy màu như điện giật của Hàn Sóc đã được san thành bình địa, duy trì trạng thái tóc ngắn kiểu Hàn.

Lúc đầu, người này sống c.h.ế.t không muốn: Tớ cứ thích Smart đấy thì sao nào?

Cuối cùng, Đàm Hi, An An, Tiểu Công Trúa phải liên thủ lại mới khiến cho cô nàng không thể không khuất phục, điều kiện là bao cô nàng ăn hai tháng miễn phí.

“Cậu nghèo tới mức nào thế hả?”

Hàn Sóc cũng không tức giận, chỉ lặng lẽ cười đáp: “Dù sao cũng không giàu như cậu.”

“Cậu thật sự coi tớ là cái cây mọc ra tiền đấy à?”

“Sao có thể chứ? Cậu là ba nuôi của tớ.”

Đàm Hi giơ chân đạp thẳng lên cẳng chân cô nàng, “Cút đi!”

“Tớ đói bụng.” Ngửa mặt, ngóc cổ lên.

Duỗi tay ấn cái đầu đó xuống, Đàm Hi liền ném điện thoại cho cô nàng, “Tự mình gọi đi.”

“Một cái pizza nhân sầu riêng sáu miếng, hai cặp cánh gà, hai bánh tart trứng, thêm một ly trà sữa trân châu nữa, xong rồi!”

“Ha ha... Lợn Sóc.”

Đồ ăn nhanh chóng được đưa tới, Đàm Hi tống cổ Hàn Sóc xuống lầu nhận đồ. Đúng lúc này, một số điện thoại xa lạ gọi vào máy cô.

“Tôi là Đàm Hi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luc-thieu-nghien-chieu-vo/488.html.]

“...”

“Alo?” Cô nhìn vào màn hình, rõ ràng là đã nhận cuộc gọi rồi, không nói gì là sao đây hả?

“Đồ thần kinh...”

Đang định cúp máy, đầu bên kia lại đột nhiên lên tiếng, “Tôi... Hề Đình.”

Đàm Hi sửng sốt trong chớp mắt: “Là cô đấy à, cô Hề.” Hai chữ cuối cùng cô nói với giọng điệu đầy vẻ thâm sâu.

“Là cô... cô hãm hại tôi.” Âm thanh khàn khàn để lộ ra sơ hở, giống như một oan hồn đang tuyệt vọng lại không tìm được nơi cứu rỗi.

Đàm Hi cười bâng quơ: “Cô đang nói gì thế ạ? Sao em nghe mà chẳng hiểu gì thế nhỉ?”

“Thú vị lắm sao?”

Đàm Hi không đáp, ánh mắt hơi ngưng.

“Tiếp tục giả bộ như thế hay ho lắm sao?”

Cô cười hừ một tiếng, không nén được sự khinh bỉ trong đó. Chẳng phải là muốn moi tin ư? Những gì không nên nói thì Đàm Hi sẽ tuyệt đối không nói một câu.

“Cô sai Kha Nhan lừa tôi tới phố Chữ Thập, sau đó tìm người... Mấy năm không gặp, lương tâm của cô bị chó ăn mất rồi!”

“Phố Chữ Thập á? Cô càng nói em càng hồ đồ. Còn nữa, em tìm người là thế nào nhỉ? Tìm ai cơ? Cô Hề à, cô... không phải gặp chuyện gì đấy chứ? Em nghe thấy có vẻ không lạc quan lắm...”

“Đàm Hi, cô thật sự khiến người ta thấy ghê tởm!”

“Ồ, thì ra là em làm cô thấy ghê tởm à? Cũng may, còn đang rầu rĩ không biết phải làm gì khiến cô khó chịu đây, giờ thì ngon rồi.”

“Câm miệng... Cô câm miệng lại cho tôi...” Âm thanh đột nhiên trở nên sắc bén, đã kề bên sự sụp đổ.

“Thế này mà đã không chịu nổi rồi à? Vậy chẳng phải những chiêu hay ho mà tôi đã chuẩn bị sau này không thể sử dụng được rồi sao?” Hề Đình càng điên cuồng, Đàm Hi càng vui vẻ. Ngạn ngữ nói rất đúng, “Khi trời diệt kẻ nào thì kẻ đó trước tiên bị làm cho phát cuồng“.

“Buông tha cho tôi đi...” Giọng nói dần trầm xuống như đang nỉ non.

“Xin tôi đấy à?”

“Đúng, tôi xin cô. Đàm Hi, tôi và Tần Thiên Lâm đã không còn quan hệ gì nữa, cũng sẽ không trêu chọc anh ta nữa. Cô muốn gì, tôi đều cho cô, tôi sợ cô rồi...”

“Đáng tiếc quá... Nếu có thể nghe thấy câu nói này của cô sớm một chút thì tốt rồi.”

Bên kia hơi khựng lại, “Có ý gì hả?”

“Ăn mệt mới đi xin hòa, cô cảm thấy có thể không? Thiên thời địa lợi nhân hòa đều có, nếu không công thành thì thật quá lãng phí.”

“Cô muốn ép c.h.ế.t tôi mới vừa lòng, có đúng không hả?”

“Thế này đã là ép c.h.ế.t cô rồi á?” Đàm Hi cười nhạo, “Xem ra, cô cũng không vô địch như trong tưởng tượng cho lắm.”

“Tôi nhận thua, xin cô hãy tha... Alo? Đàm Hi? Đàm Hi!”

Đầu bên kia không có tiếng đáp lại nữa.

Hề Đình nhìn màn hình ngẩn ngơ một hồi, sau đó ném mạnh một cái. Điện thoại nện trên mặt tường, màn hình nứt vỡ ra theo hình mạng nện.

“Tiện nhân! Nếu mày đã ép tao vào đường cùng thì cũng đừng trách tao tàn nhẫn!”

Móng tay bấm sâu vào trong lòng bàn tay, sự đau đớn làm khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trở nên vặn vẹo, sự tàn nhẫn và oán hận trong mắt cuồn cuộn không ngừng.

“Ai thế?” Hàn Sóc xách hai túi nặng trĩu vào cửa, đặt lên bàn, “Nhìn tâm tình có vẻ không tệ nhỉ, còn cười trộm nữa...”

Loading...