Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 483
Cập nhật lúc: 2025-03-03 12:06:24
Lượt xem: 10
Lúc đi ngủ, vì để không đánh thức Hề Đình nên anh cố tình nhẹ nhàng nhất có thể.
"Về rồi à?" Giọng nói dịu dàng hơi khàn, như thể vừa mới tỉnh lại.
"Ừ." Anh ta kéo chăn lên, "Ngủ đi."
Hề Đình rúc vào trong lòng anh ta, lật người, hai người mặt đối mặt: "Công việc vẫn thuận lợi cả chứ?"
Ánh đèn đã tắt, mặc dù ánh đèn điện bên ngoài cửa sổ vẫn lung linh nhưng trong phòng vẫn rất tối, thế nên, anh ta cũng không nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt người phụ nữ. Cho dù có ánh đèn đi chăng nữa, anh ta cũng chưa chắc đã thấy. Dù sao trái tim không ở đây thì đôi mắt cũng chỉ để trang trí mà thôi.
"Việc nhỏ, không có gì." Anh ta đáp lại như thế.
"Oh." Hơi dừng một chút, "Anh... uống rượu sao?"
Ánh mắt Cố Hoài Sâm hơi tối lại, "Ừ."
"A Sâm..." Hề Đình cắn môi, bàn tay dưới chăn bông chậm rãi tiến vào trong áo tắm dài của người đàn ông, chậm rãi trượt xuống.
"Tiểu Đình, đủ rồi."
"Chúng ta hai người hai nơi, vất vả lắm mới có cơ hội gần gũi..."
"Hôm nay anh mệt lắm, không có tâm tình." Trong giọng nói đã nhiễm mấy phần lạnh lùng.
Hề Đình không dám động nữa, rụt tay về, đặt trên bụng mình. Cố Hoài Sâm là người dịu dàng, nhưng sâu trong xương cốt lại là người cực kỳ bá đạo, có một sự cố chấp không hề nhỏ với những thứ mà anh ta để ý. Người như vậy, khả năng khống chế dục vọng cực kỳ mạnh mẽ.
Vì thế, từ sau khi hai người kết giao tới giờ, cô ta chưa từng dám vi phạm lời mà Cố Hoài Sâm nói.
Đây là hình thức sống chung giữa những người yêu nhau thật sao?
Hề Đình cảm thấy mình chẳng khác nào một vật phụ thuộc. Cô ta ngóc đầu nhìn Cố Hoài Sâm bằng ánh mắt chăm chú nhưng lại không biết nó đã hạ thấp bản thân cô ta xuống. Thứ mà Cố Hoài Sâm muốn không phải sự phục tùng như thế, con đường dưới chân anh ta yêu cầu phải trèo lên mới được.
Nếu nói Hề Đình là một gò đất ngoan ngoãn vô cùng thì Đàm Hi chính là một núi băng cao không thể với tới. Cố Hoài Sâm đã san bằng được gò đất, vậy mục tiêu kế tiếp tuyệt đối không phải là xây đựng một căn nhà trên mảnh đất bằng đó, sống yên ổn qua ngày mà là tiếp tục leo lên để chinh phục ngọn núi băng kia.
Có lẽ Hề Đình cũng ý thức được sự hấp dẫn của bản thân với Cố Hoài Sâm đã giảm bớt rồi. Nhưng dù cô ta khổ sở suy nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra được rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Thậm chí, cô ta còn không dám mở miệng hỏi.
Khi đ.â.m thủng tầng giấy mỏng manh giữa hai người, chỉ sợ tình thế sẽ không thể cứu vãn nổi nữa.
Cô ta không dám đánh cuộc.
"A Sâm..." Hề Đình cố ý dùng nụ hôn để khơi gợi dục vọng của người đàn ông.
Đáng tiếc, anh ta cũng chẳng thích thú gì, thậm chí còn dịch ra ngoài một chút, kéo giãn khoảng cách thân mật giữa hai người, "Ngủ đi."
Âm sắc lạnh nhạt, hoàn toàn không nghe thấy một chút hứng thú nào với cô ta cả.
Quẫn bách, tức giận, xấu hổ, mọi cảm xúc tiêu cực đều bùng nổ hết vào lúc này, trong đầu Hề Đình bắt đầu hiện lên màn tra tấn nhục nhã cách đây mấy tiếng...
Cô ta muốn gào thét chất vấn: Tại sao em gọi điện mà anh không nghe máy? Em gặp nguy hiểm, anh lại say sưa chẳng hay biết gì là sao?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luc-thieu-nghien-chieu-vo/483.html.]
Nhưng cuối cùng, Hề Đình chẳng nói gì, chỉ chậm rãi khép hai mắt lại.
Còn, có thể bình yên tiến vào mộng đẹp hay không, ngoại trừ bản thân cô ta ra, chẳng ai biết cả...
Sáng sớm, trải qua trận mưa to tẩy rửa ban đêm, trong không khí bốc lên mùi thơm nhẹ nhàng của bùn đất.
Mưa thu mang theo gió lạnh, mùa đông dường như chẳng còn cách bao xa nữa.
"Tiểu Hà, cô tăng lửa to lên nhé, để thêm ba phút là tắt đi được. Tôi đi gọi A Chinh dậy."
"Bà đi từ từ thôi ạ, cầu thang vừa mới lau, hơi trơn đấy."
Bà cụ Lục đi thẳng lên lầu, gõ cửa hai cái.
Rất nhanh, một tiếng nói mát lạnh "mời vào" từ trong truyền ra.
Bà cụ đẩy cửa đi vào, "A Chinh, cháu dậy rồi đấy à?"
Người đàn ông đưa lưng về phía cửa, thân ảnh cao lớn đổ bóng dài xuống mặt đất. Giờ phút này, anh đang chậm rãi đóng từng chiếc cúc áo sơ mi, ánh mắt thẳng tắp, động tác lưu loát.
"Sao không ngủ thêm một chút nữa đi?"
"Công ty có việc ạ."
Bà cụ Lục thở dài, nhìn cháu trai bảo bối với ánh mắt tràn ngập sự đau lòng. Thấy anh tìm cà vạt, bà liền cầm lấy đưa cho anh.
Lục Chinh duỗi tay ra nhận lấy, bà cụ lại tránh đi, "Lâu rồi bà không thắt cà vạt cho cháu."
Anh buông tay ra, xoay người, khụy gối xuống để cao ngang với tầm mắt của bà cụ.
Nếp nhăn trên mặt bà cụ càng sâu hơn theo nụ cười trên miệng, thế sự xoay vần nhưng đôi tay đeo cà vạt cho cháu trai cũng không hề vụng về chút nào mà vẫn vô cùng linh hoạt, không biết đã luyện tập như thế này bao nhiêu lần rồi.
"Đời này bà nội chẳng thiếu gì, chẳng hy vọng xa vời gì hết, chỉ hy vọng cháu có thể nhanh chóng cưới được một cô vợ, để bà có thể bế chắt lúc còn sống..."
Lục Chinh yên lặng lắng nghe, không đáp lại, trên mặt cũng không hề có bất kỳ thần sắc mất kiên nhẫn nào.
"Được rồi, cháu xem ổn chưa."
Anh quay lại nhìn vào gương lớn, "Rất đẹp ạ."
"Cháu của bà đẹp trai lắm."
Lục Chinh khẽ cong môi cười nhẹ.
"Đi thôi, xuống nhà ăn sáng. Có canh ba ba mà cháu thích nhất đấy."
Lúc xuống lầu, vừa vặn gặp được ông cụ Lục vừa đi tập thể dục buổi sáng về. Thấy thế, sắc mặt ông cụ lập tức trầm xuống: "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn phải để người lên gọi dậy hả?"
Lục Chinh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Dừng ở trong mắt Lục Giác Dân chính là thằng nhãi này coi ông là không khí, càng giận sôi máu: "Cháu nhìn cháu đi, thái độ gì thế hả?"
"Được rồi, lúc tôi lên A Chinh đã dậy từ lâu rồi. Sáng sớm ngày ra ông đã ồn ào gì chứ hả?" Bà cụ ghét nhất là thấy cháu trai ngoan nhà mình bị mắng.