Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 481
Cập nhật lúc: 2025-03-03 11:16:17
Lượt xem: 13
Đàm Hi cũng không ngoài ý muốn, "Thế à? Vậy ngài Cố đã có được thu hoạch gì chưa?"
"Đã nói hãy gọi tôi là Cố Hoài Sâm."
Ven đường, một chiếc xe dừng lại, Trần Khải cầm điện thoại chụp như điên, sắc mặt không thể dùng hai chữ "khó coi" để hình dung được nữa rồi.
"Đệch! Lại dán sát như thế, định làm gì thế hả?" Vẻ mặt Hàn Uy đầy căm giận, nắm tay siết chặt lại một cách vô ý thức, "Tên ngốc này, chụp cho rõ vào, không thể để lão Lục phải chịu sự thiệt thòi này được."
"Thế cậu còn muốn làm sao?" Mắt Trần Khải lộ vẻ cảnh giác, con gà tây này thích nhất là xem náo nhiệt, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
"Đương nhiên là phải xả giận thay lão Lục rồi!" Vừa nói vừa duỗi tay đẩy cửa ra, thuận tiện cởi áo khoác, bộ dạng như chuẩn bị đánh người tới nơi.
Trần Khải vội vàng giữ cửa, chốt khóa: "Đừng có gây sự linh tinh nữa!"
"Cậu có ý gì hả? Bênh con nhóc kia à?" Hàn Uy tỏ vẻ không phục, "Tôi cảnh cáo cậu nhé, chuyện này nếu là đàn ông thì không thể nhịn được, cậu đừng có cảm tôi, mở cửa xe ra ngay!"
Trần Khải bị anh ta làm cho tức đến bật cười, "Sao hả? Cậu muốn làm gì? Nổi điên đúng không?"
"Thằng ngốc này, cậu đừng có cản..."
"Liên quan gì tới cậu hả?"
"Cái gì?"
"Là bạn gái cậu nhảy Tăng - gô với người ta, hay là nửa đêm lén hẹn hò? Vớ vẩn!"
Sắc mặt Hàn Uy trầm xuống, "Nói cho rõ ràng xem nào?"
"Ý tôi là cậu có thể kiềm chế cái tính như lửa của mình một chút được không hả?" Trần Khải không thèm khách khí với anh ta, "Không nói đây là chuyện riêng của Lục Tổng, không tới phiên chúng ta nhúng tay vào, cho dù cậu là người trong cuộc nhưng không nói gì đã xông lên đánh người thì có tốt không hả?"
"Tôi không thể nhìn nổi nữa!" Hàn Uy cãi cố, tuy biết Trần Khải không nói sai nhưng ngoài miệng vẫn cứ cố tỏ ra không buông tha.
"Bỏ đi! Ai khiến cậu làm anh hùng hảo hán Lương Sơn đâu chứ?"
"Cậu!"
"Tôi làm sao hả? Giờ mà thả cậu ra ngoài, lỡ như cậu làm bị thương tình yêu bé nhỏ của BOSS thì ai chịu trách nhiệm hả?"
Hàn Uy trừng lớn mắt, làm bộ nôn mửa, "Tình yêu bé nhỏ? Cậu còn có thể tởm hơn được không hả?"
"Tôi ăn ngay nói thật thôi mà."
Hàn Uy rõ ràng không tin, sau một lúc lâu: "Có thật... lão Lục yêu cô gái này tới mức như thế không?"
"Cậu nói xem nào?" Thư ký Trần tỏ vẻ khinh bỉ. Anh ta ở bên cạnh Lục Chinh suốt năm năm nay, nếu chuyện này còn không rõ nữa thì còn làm thư ký làm gì? Về nhà đóng cửa tự ăn mình mà sống cho xong.
"Con nhãi kia thì có ma lực gì chứ? Đáng giá để lão Lục yêu thương như thế?"
"Cái này thì cậu phải tự mình đi hỏi Lục Tổng thôi."
"He, cậu ấy mà..."
"Là Cố Tam." Sắc mặt Trần Khải nặng nề.
"Cái gì?" Hàn Uy sửng sốt.
"Cậu Ba Cố, Cố Hoài Sâm."
"Là hắn thật á? Trước giờ Cố gia rất kín tiếng, bao nhiêu năm cũng chẳng thấy hé răng gì, không ngờ giờ lại chạy tới đây cướp vợ của lão Lục. Đúng là không lên tiếng thì thôi, ho một cái là kinh người nha!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luc-thieu-nghien-chieu-vo/481.html.]
Trần Khải trừng mắt với anh ta, sau đó tiếp tục theo dõi.
Cho dù thế nào, chuyện này phải báo cáo cho BOSS sớm nhất có thể mới được.
"Đệch! Thằng ngốc, cậu nhìn đi!"
Trần Khải nhìn ra ngoài, giây tiếp theo, mắt sầm xuống.
Lại thấy Đàm Hi đột nhiên giơ tay giữ cằm Cố Hoài Sâm, cánh môi dần nhích lại, người đàn ông đột nhiên quay đầu né đi, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận, vừa nhìn thì cứ như thể thẹn quá thành giận sau khi bị đùa bỡn vậy.
"Con nhóc này lợi hại thật..." Hàn Uy chắt lưỡi.
Nhưng mà cái này cũng chưa tính là gì, bởi vì một màn xảy ra tiếp theo càng kinh người hơn, không ngờ Đàm Hi lại vung tay đ.ấ.m lên trên gò má người đàn ông một cái, đánh cho Cố Hoài Sâm trở tay không kịp!
"Ngài Cố, tư vị của nắm tay thế nào? Đây là tôi đang dạy anh, lần sau đừng tóm được nữ sinh liền tán tỉnh, không phải ai cũng thích cái khuôn mặt với tí tiền đó của anh đâu."
"Tôi không quan tâm tới người khác. Không quan tâm em có tin hay không, cho tới nay, vấn đề này tôi mới chỉ hỏi đúng một mình em." Anh ta duỗi tay lau sạch vết m.á.u trên khóe miệng, cô nhóc này đánh mạnh thật.
"Vậy chẳng phải tôi nên cảm thấy phúc ba đời sao."
Người đàn ông cười khẽ, "Sai rồi, là phúc ba đời của tôi."
Đàm Hi nhướng mày, "Đáng tiếc, tôi không cần."
Nụ cười của Cố Hoài Sâm cứng đờ, "Tại sao?"
"Bởi vì tôi có người càng tốt hơn rồi."
"Ha ha... Lấy lý do cho qua sao?"
"Tin hay không tùy anh."
"Cô bé, tuổi còn nhỏ mà khẩu khí không nhỏ đâu."
"Sao hả, anh cảm thấy không ai thèm tôi à?"
"Ngoại trừ tôi."
Ánh mắt Đàm Hi vừa lạnh vừa nặng nề: "Cố Hoài Sâm, có thể đừng tự yêu mình như thế được không? Tôi cảm thấy xấu hổ thay cho anh đấy."
Anh ta đứng lên, ánh trăng chiếu xuống người, thân hình cao dài, cho dù áo khoác dính bụi bẩn nhưng vẫn không làm ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai của anh ta, "Đàm Hi, tôi sẽ làm em nhìn thấy thành ý của tôi."
Cô không nói gì, nhưng trong lòng lại âm thầm có dự cảm... Hề Đình xong đời rồi.
Có điều, chuyện này thì liên quan gì tới cô chứ nhỉ?
Đàm Hi cười lạnh, xoay người rời đi. Dù có giống thế nào thì cũng không phải...
Trong lòng bỗng nảy lên sự buồn bã, như bị xẻo một miếng thịt khỏi người. Nếu A Miên còn sống, nhất định sẽ không nói ra những lời khiến cô phải bối rối như thế.
"Đàm Hi..." Cố Hoài Sâm hét lên sau lưng cô, "Em chắc chắn là của tôi rồi!"
Tình nhân cũng được, tri kỷ cũng thế, kết quả cuối cùng nhất định sẽ phải rơi vào trong lồng n.g.ự.c anh ta thôi.
"Đàm Hi, tương lai còn dài..."
"Chậc chậc, người ta hét dõng dạc như thế mà cậu cũng chẳng có tí phản ứng nào thế?" Hàn Sóc cười trên nỗi đau của người khác.
Đàm Hi liếc nhìn cô nàng sau đó lập tức đi thẳng về phía trước.