Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 474
Cập nhật lúc: 2025-02-28 11:52:02
Lượt xem: 13
“Không... Mày không thể làm như thế!”
“Ăn miếng trả miếng thôi mà, tao cảm thấy rất công bằng.”
Kha Nhan điên cuồng lắc đầu. Vất vả lắm cô ta mới thi đỗ vào đại học, không thể bị khai trừ như thế được!
“Không liên quan gì tới tao, là do Hề Đình... Cô ta muốn chỉnh mày... Mày muốn trả thù thì đi mà tìm cô ta ấy...”
Ánh mắt Đàm Hi hờ hững, “Yên tâm, không một kẻ nào thoát được hết.”
...
Sau khi khoa Công nghệ thông tin xóa topic kia, diễn đàn trường tạm thời khôi phục lại vẻ tĩnh lặng.
Nhưng xóa thì dễ, muốn lấp kín miệng mọi người lại khó. Đàm Hi trở thành nhân vật trung tâm của các cuộc bàn tán trong trường.
“Quá kỹ nữ, lại dám chơi chiêu ngầm!”
“Kha Nhan cũng thật xui xẻo, lại bị dây vào chuyện này.”
“Liệu Đàm Hi có bị nhà trường đuổi học không nhỉ?”
“Tớ nghe nói Tinh Huy định ký hợp đồng với LAND đấy, nhưng vì chuyện này nên tạm thời dừng lại, cũng không biết có từ bỏ ý định không...”
“Đệch! Diễn đàn có tình hình mới này!”
Là một tâm thư xin lỗi, dùng tài khoản của chính Kha Nhan để đăng lên. Trong topic nói rất rõ ràng và kỹ càng toàn bộ quá trình cô ta ác ý hãm hại Đàm Hi, cuối cùng còn thành khẩn xin lỗi.
Đương nhiên, cái này không phải Kha Nhan viết.
Đàm Hi rời mắt khỏi màn hình máy tính, “Văn vẻ của Nhị Hùng khá phết nhờ.”
Hàn Sóc đã thay quần áo, đang xịt gel lên đầu, nghe vậy cũng không quay đầu lại mà nhìn Đàm Hi qua chiếc gương trước mặt, hỏi: “Cậu cũng giỏi chế nhạo đấy.”
“Ngứa mắt thì cút đi khi còn sớm nhé!”
“Sao có thể chứ?” Hàn Sóc hừ hừ, hiển nhiên tâm tình đang rất tốt, “Đúng rồi, sao cậu biết nhất định Kha Nhan sẽ nói ra mật khẩu tài khoản của cậu ta?”
“Cô ta dám không nói sao? Bên cạnh là bể bơi, cùng lắm thì lại ném xuống lần nữa.”
Khóe miệng Hàn Sóc co giật.
“Cho dù cô ta có c.h.ế.t cũng không nói thì tớ vẫn có cách để biết.”
“Cách gì?”
Đàm Hi liếc nhìn cô bạn, mười ngón tay mua may trên bàn phím, “Chỉ cần dựa vào cái này.”
Hàn Sóc cắn răng, cô quên mất người này còn là một hacker, trộm mật khẩu tài khoản là chuyện quá dễ dàng.
“Haizz, cậu có thù oán gì với cái cô giáo Hề đó thế?”
“Ừ hử.”
“Tớ biết ngay mà, nhìn mặt cô ta đĩ đượi lắm, nhìn đi, làm ra cái chuyện bọn đĩ nó cũng chẳng thèm làm! Lại dám dùng thủ đoạn đê tiện này để chỉnh cậu. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, cậu g.i.ế.c cả nhà cô ta hay là cướp người đàn ông của cô ta thế hả?”
Đàm Hi nhướng mày: “Tại sao hỏi thế?”
“Được rồi, đừng làm bộ trước mặt tớ nữa. Nếu không phải thù sâu như biển, sao mụ già đó có thể cắn c.h.ế.t cậu không buông thế chứ hả?”
“Ồ, thì cô ta là bitch mà, cắn người là thiên tính rồi.”
“Phụt...” Thấy cô không muốn nói nhiều, Hàn Sóc cũng không gặng hỏi nữa. Chuyện này cô nàng vẫn rất thức thời.
Đàm Hi tắt máy tính, khoác áo khoác vào: “Cậu nhanh cái tay lên, c.h.ế.t đói rồi đây!”
“Từ từ, tớ chưa xịt tóc xong...”
Đàm Hi trợn trừng mắt.
An An và Tiểu Công Trúa cũng đã xong xuôi hết cả, cũng đang chờ Hàn Sóc.
Mười phút sau, nhóm bốn người thẳng tiến tới quán lẩu ở bên cạnh cổng trường.
Còn có gì có thể khiến tinh thần phấn chấn hơn là ăn lẩu trong ngày lạnh giá không chứ?
Gọi đồ ăn xong, một mâm đồ ăn được bày ra, nước lẩu cay trong nồi cũng bắt đầu bốc hơi.
“Hi Hi, chuyện này cậu không định truy cứu à?” Hàn Sóc ăn được một nửa liền gác đũa, mở miệng hỏi, tầm mắt vẫn dán chặt vào gương mặt Đàm Hi nhưng đang tìm tòi điều gì.
Đàm Hi nuốt miếng thịt viên rau thơm xuống bụng, hà một hơi nóng: “Cậu có kiến nghị gì hay ho à?”
Mắt Hàn Sóc sáng lên, “He he, mụ già họ Hề đó...”
Đàm Hi nhướng mày: “Tiếp tục nói đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luc-thieu-nghien-chieu-vo/474.html.]
“Ý tớ là, người ta đã bắt nạt tới tận đầu cậu rồi, nếu không đánh trả thì có phải quá thua thiệt rồi không?”
“Đúng là rất uất ức.”
“Vậy cậu đã nghĩ ra cách nào chỉnh mụ ấy chưa?”
“Chỉnh á?”
“Đúng thế!” Hàn Sóc dứt khoát ghé sát lại, “Nói đi, tớ nghe theo cậu!” Nghĩ đã thấy m.á.u nóng sôi sùng sục.
Đàm Hi đảo mắt, giơ ngón tay ngoắc ngoắc với cô nàng.
“Làm gì?”
“Ghé sát vào đây, tớ nói thầm cho mà nghe.”
Hàn Sóc lon ton ghé sát tai lại: “Nói đi, nói đi, tớ nghe đây!”
“Ăn đồ ăn của cậu đi!”
“...”
Đúng lúc này, một đám nam sinh đẩy cửa bước vào, người đi đầu há miệng gào một tiếng: “Bà chủ ơi, cho bọn cháu một cái bàn lớn nào!”
“Có ngay!”
Rất nhanh, một người phục vụ trong quán liền hợp hai cái bàn lại làm một dãy.
Người cầm đầu bảo mọi người ngồi xuống, “Hôm nay anh mời, các chú ăn gì cứ gọi!” Hào khí ngút trời.
“Cảm ơn anh Thiêm!”
“Là anh em cả, đừng có khách sáo! Bà chủ, một thùng bia lạnh!”
Rất nhanh, đồ ăn được mang lên, nồi lẩu cũng bắt đầu sôi, mọi người cùng nhau ăn uống.
Khóe môi Đàm Hi cong lên, làm bộ đứng lên.
Hàn Sóc kéo cô, “Cậu làm gì thế?”
“Bạn cũ gặp nhau, đương nhiên phải qua chào hỏi một câu rồi.”
“Anh Thiêm, lâu rồi không gặp.”
Ngô Thiêm đang vung tay múa chân với đám đàn em, nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng, thấy Đàm Hi cầm cốc bia yểu điệu đi tới, bên cạnh còn có Hàn Sóc đi cùng.
Hắn nhất thời giật mình, động tác cứng đờ, nụ cười cũng cứng lại trên mặt.
Bài học thảm thiết lần trước như hiện ra ngay trước mắt, hắn hoàn toàn không muốn trêu chọc vào hai bà cô này tí nào.
Đúng thế, người này chính là bá vương học đường Ngô Thiêm, lúc trước bị Hứa Tuệ Tuệ xúi giục nên cố ý tới gây sự, lúc kéo bè kéo lũ đánh nhau bị cảnh sát bắt, phải dựa vào hơi của An An mới thoát thân khỏi Cục Cảnh sát bình an vô sự.
“He he, hai cô cũng tới ăn lẩu đấy à? Trùng hợp quá...”
“Không trùng hợp đâu.” Đàm Hi tiến lên hai bước, duỗi tay đặt lên vai trái hắn ta, tên đàn em tự động nhường chỗ ngồi, “Đặc biệt tới tìm anh đó.”
“Có... việc gì à?” Ngô Thiêm chỉ thấy cả người lạnh ngắt, nửa người trên đều cứng đờ.
“Đương nhiên rồi.” Đàm Hi ngồi xuống. Hàn Sóc liền đá tên đàn em ở bên cạnh. “Hửm?”
Tên đàn em ngoan ngoãn nhường chỗ cho cô nàng.
“À thì...” Ngô Thiêm cười miễn cưỡng, “Hai vị có gì phân phó không?”
Đàm Hi hơi nhếch môi lên.
...
Hề Đình lên lớp xong, vừa mới bước vào cửa văn phòng liền đá trúng bồn hoa đặt cạnh cửa làm nó lăn lóc.
“Ô, cô Hề đi không nhìn được à? Chậu hoa lớn thế đặt ở trước mặt mà còn đá trúng được, quả thực mắt quá có vấn đề rồi.”
Người nói chuyện là một trợ giảng khác có tên là Lâm Thuần, hơn 30 tuổi, tốt nghiệp thạc sĩ, đã theo Phạm Trung Dương hai năm, cực kỳ được coi trọng.
Hề Đình ngồi xổm xuống dựng lại chậu qua, sau đó hơi dịch nó sang bên cạnh. Lâm Thuần này đã ngứa mắt cô ta ngay từ ngày đầu, đặt bồn hoa ở giữa cửa rõ ràng là để chơi đểu cô. Phải biết rằng, giáo sư Phạm cực kỳ yêu quý những cây cảnh này.
“Còn may, chưa vỡ.” Hề Đình nhoẻn miệng cười, khuôn mặt vốn ưa nhìn càng thêm xinh đẹp hơn.
Trong mắt Lâm Thuần hơi xẹt qua vẻ ghen ghét nhưng biến mất rất nhanh, “May mắn thôi.”
Hề Đình gật đầu: “Đúng là hơn cô thật.”
Lâm Thuần cười lạnh, “Người có quan hệ ấy mà, đám dân thường bọn tôi sao có thể so được chứ.”
Trên mặt Hề Đình hiện lên vẻ lúng túng, mở máy tính ra. Trong quá trình chờ máy tính khởi động thì tâm tình cô ta cũng dần bình phục trở lại. So với Lâm Thuần, kẻ địch đầu tiên mà cô ta muốn trừ khử chính là Đàm Hi!